BÀ ĐỒNG

Trong gia đình tôi một người âm thầm có công rất lớn giúp đỡ gia đình tôi là Bà Đồng. Không biết hoàn cảnh Bà như thế nào nhưng từ khi gia đình tôi di cư vào Nam bằng tàu Há Mồm Bà đã xuất hiện và giúp đỡ gia đình tôi. Bà sống chung với gia đình nên 10 anh em tôi Bà đều tắm rửa rất chu đáo. Bà phụ mẹ tôi nấu cơm làm các việc trong nhà còn hơn là người giúp việc nữa.

Những lúc Ba Mẹ tôi đi làm xa theo hãng RMK Bà ở nhà nuôi nấng hai anh em tôi đi học ở Sài Gòn. Bà buôn bán trứng ở chợ Trần Quốc Toản. Mỗi sáng tôi thấy Bà gánh hai sọt trứng đi bán ở chợ đến trưa mới về. Khi về nhà Bà lại phụ nấu cơm cho gia đình. Cuộc sống Bà rất cực khổ để phụ giúp gia đình tôi.

Năm 1969 khi tôi học thi Tú Tài 1. Tôi hay thức khuya để học vì nếu thi rớt sẽ phải đi lính theo như bạn bè thường nghe nói:

  • -  Rớt tú tài anh đi trung sĩ

  • -  Em ở nhà lấy Mỹ nuôi con

  • -  Khi nào yên việc nước non

  • -  Anh về anh ẵm Mỹ con anh cười.

    Vì bật đèn thức khuya để học bài có lẽ Bà không ngủ được nên Bà hay nói tôi:

- Hoc đỗ Trạng đó.

Nhớ lại lúc đó, nếu tối nào tôi được Mẹ tôi cho một ly cà phê đá để học bài là tôi cảm thấy sung sướng lắm rồi. Tôi cũng là người dẫn đầu các bạn bè phá làng phá xóm nhất là đá banh. Có lần Bà Đồng đi từ chợ Da Bà Bầu về nhà tôi đúng khúc quẹo tôi đá banh trúng ngay mặt Bà làm cho rổ trứng Bà đang đội trên đầu rớt xuống trứng bể tùm lum. Chúng tôi sợ quá chạy trốn cho đến đêm mới về.

Tuy nói tôi như thế nhưng khi tôi đậu tú tài 1 Bà rất vui mừng và hãnh diện. Lúc đó tôi mới thấy bà có nụ cười thật tươi khi nghe tin tôi đậu tú tài 1. Chính Bà đã cho tôi tiền mua lại chiếc xe Suzuki mà anh Đại

bán rẻ lại cho gia đình tôi. Tôi rất vui mừng và hãnh diện khi đậu tú tài 1 vào năm 1969. Cả xứ Bắc Hà rất nhiều người thi nhưng chỉ có vài người đậu trong đó có tôi. Tôi rất hãnh diện trong đợt thi này. Có lần Bà lau nhà nhưng không cẩn thận khi Bà cầm cái quạt bị điện giật làm chúng tôi lo sợ vô cùng.

Tôi biết lúc gia đình tôi xây nhà chắc Bà cũng cho gia đình tôi tiền mà tôi không biết vì lúc đó chúng tôi còn nhỏ quá.

Thế rồi gia đình chúng tôi đi vượt biên và chỉ vài tháng sau thì Bà mất. Chúng tôi cũng chưa giúp Bà được gì để báo đáp phần nào công ơn Bà đã phụ giúp gia đình tôi.

Đến lúc Bà mất Bà còn giúp gia đình tôi. Tôi nghe người em thứ 9 của tôi kể.

- Hôm đó em Ba Hoàng đem quần áo trong nhà đi bán ve chai. Em mang ra ngoài bán 2 ngày không được. Sang ngày thứ ba em vẫn mang ra ngoài để bán bỗng tự nhiên gió thổi một chiếc áo của Bà Đồng rớt xuống. Em Hoàng chạy tới lấy cái áo của Bà Đồng bỗng em thấy sao cái áo lại rơi nghe tiếng cạch. Em ngạc nhiên nắn vào và thấy trong cái áo của Bà Đồng có 2 chỉ vàng. Em Hoàng đưa cho em Dung một chỉ để giải quyết khó khăn lúc bấy giờ .

Gia đình tôi may mắn có được Bà Đồng giúp đỡ gia đình tôi. Chúng tôi chưa báo đáp được Bà chút gì. Chúng tôi đến được bến bờ tự do vài tháng là Bà Đồng mất. Gia đình con tri ơn sự giúp đỡ và hy sinh của Bà trong suốt cuộc đời. Giờ đây chúng con chỉ biết đọc kinh hay xin lễ cho Bà Đồng. Linh hồn Maria Nguyễn Thị Mùi.

Đặng Thắng

Previous
Previous

BÀ GIÀ LÊN PHÂY

Next
Next

CHÚA ĐÃ CỨU TÔI BAO NHIÊU LẦN