BA TÔI

Thế là Ba tôi đã mất cách nay 40 năm rồi. Không ngờ thời gian trôi nhanh như thế. Nhớ lại trước khi tôi đi vượt biên, tôi đang ngồi ăn bát mì, ba tôi đến dặn dò tôi:

- Con đi như thế sóng gió nguy hiểm hãy cầu nguyện xin Thánh Quan Thầy phù hộ cho con.

Tôi trả lời:
- DạBa.

Không ngờ đó là lần cuối cùng cha con nói chuyện với nhau. Ba mẹ tôi lấy nhau 5 năm mới sinh ra tôi là con cả trong gia đình. Lúc đó bạn bè ba mẹ tôi thường nói đùa chỉ có con gỗ đúc vào thế mà không ngờ sau này chúng tôi có tất cả 10 anh chị em.

Ba tôi làm đủ mọi thứ nghề để nuôi sống gia đình như thợ mộc, thợ hồ, thợ sắt....Ba tôi làm thợ theo hãng RMK của Mỹ ngày xưa nên hãng này đi nơi nào thì Ba tôi đi theo hãng để làm việc. Bởi thế ba mẹ tôi có thời gian ở Dục Mỹ hay Qui Nhơn....

Tôi và em Lợi sống ở Sài Gòn với Bà Đồng để đi học. Chúng tôi sướng nhất là hai tháng hè. Ba tôi trở về Sài Gòn dẫn chúng tôi ra chỗ ba tôi làm nghỉ hè. Tôi nhớ ba tôi cho chúng tôi đi xe lửa và cho ăn gà nướng thật là ngon. Có lần chúng tôi ra miền Trung, bạn của ba tôi là Cậu Tuấn và Chú Hải. Cậu Tuấn làm ở nhà bếp của Mỹ nên chúng tôi có nhiều thức ăn thật là ngon như Jam bông, thịt nguội. v.v... Ba mẹ tôi bắt chúng tôi phải ăn hết thức ăn trước khi đi chơi. Nghĩ lại tôi thật sung sướng và hạnh phúc nhất khi còn bé. Sau hai tháng hè hai anh em tôi lại trở về Sài Gòn đi học lại. Cuộc sống anh em tôi thật vô tư và vui vẻ khi sống chung mùa hè với ba mẹ.

Thế rồi ba mẹ tôi trở về Sài Gòn sinh sống. Mẹ tôi buôn bán trái cây ở đầu ngõ còn ba tôi tiếp tục đi làm các nghề bình thường để nuôi sống gia đình tôi.

Tôi nhớ ba tôi có nụ cười thật tươi khi vào năm 1969 khi ba tôi biết tôi đậu tú tài 1. Hôm đó thằng Tường chở tôi đi vòng vòng chơi rồi tiện thể đi coi bảng kết quả thi luôn. Tôi đang coi bỗng thằng Tường la lên

- Tao đậu rồi nè.

Tôi vội vàng đọc theo và thấy tên mình Đặng Thắng số báo danh. Tôi cũng mừng rỡ la lên:

- Có tên tao nè.
Thằng Tường chở tôi về nhà. Vừa gặp ba tôi có nói:

- Con thấy có tên trên bảng không biết có đậu hay không? Tôi thấy nụ cười ba tôi thật tươi mà tôi không bao giờ quên được.

Sau năm 1975 ba tôi sống cực khổ hơn ở dưới ruộng vùng dốc 47 gần Long Thành. Ba tôi và các em nhỏ thường xuống làm ruộng ở dốc 47 rất cực khổ. Tuy khổ như thế nhưng mỗi lần có trái na nào to nhất là ba tôi hái mang về cho thằng Tuấn con tôi cháu đích tôn của ba tôi.

Tôi nhớ có lần tôi đi đá banh dùm cho Trại Heo 2 tháng 9. Trại heo này có anh Thiên ngày xưa đá chung với tôi ở đội Tổng Hành Dinh Tây Sơn. Vừa gặp tôi anh Thiên nói:

- Chiều nay Thắng đá tăng cường đội anh nghe.

Tôi nhận lời liền vì tôi rất thích đá banh. Thế rồi chúng tôi đá thắng và tôi xin mua 3 con heo. Tôi mang về 3 con heo thấy ba tôi mừng vô cùng vì có 1 con heo để ăn tết, 1 con heo để nuôi trên Sài Gòn và 1 con heo nuôi ở dưới ruộng. Thế là gia đình tôi có một cái tết vui vẻ.

Niềm vui ba tôi là buổi tối đánh chắn cùng các ông bà trong xóm. Tôi hay theo ba tôi đi chia bài cho các ông bà đánh chắn, riết rồi tôi cũng biết đánh chắn luôn. Tôi mơ ước khi đến được nước ngoài sẽ gửi ít tiền về cho ba tôi đánh chắn tìm niềm vui tuổi già. Thế nhưng ước mơ tôi không thực hiện được vì ba tôi không còn nữa.

Khi gia đình tôi đi vượt biên ba tôi lo lắng vô cùng vì không biết tin tức gì cả. Ba tôi cầu nguyện làm sao biết tin tức của con tôi rồi tôi muốn ra sao cũng được. Vài tuần sau ba tôi nhận được điện tín từ chú Đĩnh của tôi từ bên Mỹ gửi về báo tin: Các cháu đến bến bờ an toàn. Quả thật khi nhận được điện tín đó thỉ ba tôi không còn nữa. Hôm đó, cháu Trung con chị Thời thấy ba tôi vót đũa nên hỏi:

- Ông trẻ làm gì vót đũa nhiều thế ông trẻ. Như có điềm báo trước ba tôi nói;

- Ông trẻ vót đũa cho các con ăn cỗ của ông trẻ.

Vài bữa sau thì ba tôi mất một cách bất ngờ. Các em nói rằng ba nằm ngủ rồi trúng gió mất.

Đêm ba tôi mất tôi ở trại tị nạn Plawan không sao ngủ được. Người tôi nóng ruột như cào. Tôi đi vòng vòng trong trại mà không biết tại sao cơ thể mình lại như vậy. Tôi đi lung tung cho tới hơn 3 giờ sáng cũng không ngủ được. Vài ngày sau tôi nhận được điện tín của em Hương từ VN gửi qua. Ba mất!

Tôi thật sự bàng hoàng vì lúc đó ba tôi mới có 53 tuổi. Ba tôi lúc nhỏ làm lụng vất vả để lo lắng cho 10 người con, đến bây giờ các con đã khôn lớn và có thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng cho Ba thì Ba không còn nữa.

Bây giờ mỗi khi đi đánh chắn là tôi lại nhớ đến Ba tôi. Tôi đã 70 tuổi nhưng lại là người trẻ nhất trong hội đánh chắn ở đây.

Nhân ngày giỗ 40 năm của Ba. Con thay mặt các em con để nói lên lời tri ơn của Ba nuôi dưỡng cực khổ 10 anh em chúng con nên người.

Đặng Thắng

Previous
Previous

ĐẠI HỘI KINH THƯƠNG ÚC CHÂU 2007 TẠI SYDNEY

Next
Next

ĐỘI TUYỂN VIỆT NAM THẮNG ĐỘI TUYỂN PHILIPPINES 5/0