TÌNH BẠN BẮC TRUNG NAM

Không biết do tình cờ hay ngẫu nhiên nào đó, tôi lại ngồi giữa hai người bạn tên Hạnh và Thu trong trường Đại Học Canh Nông Minh Đức. Các bạn tưởng tôi có phước ngồi giữa hai cô nương trong trường Đại Học Canh Nông, thật ra số tôi không được may mắn như vậy. Nói thật với bạn cả lớp chúng tôi chỉ có được 2 em có sắc đẹp khiêm nhường nếu so với Đại Học Kinh Thương nhưng đã trở thành hoa khôi đối với chúng tôi rồi. Hai người bạn có tên con gái nhưng lại là con trai chính cống. Thằng Hạnh, Ngô Hiếu Hạnh người miền Nam mập mạp, phì nhiêu, chất phát, hiền hòa gốc Biên Hòa. Thằng Thu người Quảng Nam, hơi cao và gầy, học giỏi hơn tôi và thằng Hạnh. Còn tôi tên Thắng, Đặng Thắng người miền Bắc di cư, trung bình, tôi mập hơn thằng Thu và ốm hơn thằng Hạnh. Ba thằng tôi có những kỷ niệm thời sinh viên.

Năm 1971 sau khi học xong năm đầu trường Đại Học Canh Nông, chúng tôi phải đi một tháng quân sự học đường. Trong quân trường ăn uống cũng là vấn đề, ban đầu chúng tôi hiền quá nên bị đói vì lấy thức ăn và cơm chậm quá. Sau này, chúng tôi phải chia ra: Thằng Hạnh hiền nhất lấy cơm, còn tôi lấy canh và rau, thằng Thu giỏi về cá vì ở quê chuyên môn ăn cá nên được giao cho đi chọn cá. Thật sự lúc đó tôi và Hạnh chẳng biết cá gì với cá gì nên giao cho Thu chọn cá chắc ăn hơn.

Đời sống quân trường chúng tôi sáng đi bộ đến chỗ học tập, thằng Thu nổi tiếng đi bộ giỏi chỉ thua sinh viên cầm cờ thôi. Tôi đá banh thì chạy lẹ nhưng đi bộ lại chậm hơn Thu. Hạnh có lẽ hơi mập nên đi bộ chậm hơn tụi tôi. Sau một tuần học tập quân sự, chúng tôi được về nhà nghỉ cuối tuần rồi đầu tuần trở lại học tập quân sự tiếp. Đầu tuần, ba thằng chúng tôi đều mang ba loong guigozz thức ăn để phụ ăn thêm. Thằng Hạnh người miền Nam nên mang theo loong thịt kho tầu, ba thằng tôi ăn thật ngon và say đắm, tiếp đến loong thịt kho, thái mỏng mỏng mặn mặn ngọt ngọt của tôi, ba thằng ăn cũng được, sau cùng thằng Thu mang ra loong tép nhỏ kho mặn và cay quá. Tôi và Hạnh không ăn được vì cay quá. Bốn mắt nhìn nhau trào máu họng! Còn Thu vẫn ăn tỉnh khô, có lẽ Thu đã ăn quen vị như thế rồi.

Thế rồi mùa hè đỏ lửa 1972 lệnh tổng động viên ban hành đôn quân. Thằng Hạnh lớn hơn tôi và Thu một tuổi nên phải nhập ngũ đi sĩ quan Thủ Đức. Còn

tôi và Thu tiếp tục học xong Đại Học Canh Nông và ra trường năm 1974. Sau đó, tôi và Thu tiếp tục học thêm một năm Cao Học Quản Trị bên Đại Học Kinh Thương Minh Đức đến năm 1975. Chúng tôi chia tay nhau mỗi người một ngả vì công việc và hoàn cảnh khác nhau. Thằng Hạnh trở thành sĩ quan trong quân đội nên phải đi học tập gần ba năm. Thằng Thu trở thành phó Giám Đốc trong trại chăn nuôi. Còn tôi trở thành cầu thủ đá banh chuyên nghiệp. Mỗi lần đi công tác có dịp ghé trại chăn nuôi của Thu tôi hay chọc quê Thu:

-

Mày làm trong trại chăn nuôi cực khổ mỗi tháng thu nhập chỉ có 36 đồng lúc bấy giờ, còn tao đá banh hai trận có 40 đồng, chưa kể phải lấy xe đưa rước năn nỉ mời mọc tao nữa, cũng phải hẹn trước mới được tao đá cho. Tôi thường hỉnh mũi và tự hào với Thu về vấn đề này. Sau đó tôi định cư ở Úc năm 1981.

Đến năm 1993 tôi có dịp về Việt Nam thăm bạn bè. Thằng Thu điện thoại cho tôi bảo rằng lên nhà nó nhậu với thằng Hạnh. Tôi mừng quá chạy lên nhà thằng Thu. Vừa gặp thằng Hạnh tôi giật mình ngạc nhiên vì Hạnh thay đổi nhiều quá. Ngày xưa Hạnh mập mạp phì nhiêu bao nhiêu, bây giờ Hạnh ốm nhất trong ba đứa chúng tôi, đầu tóc bạc phơ chứng tỏ đời sống nhiều gian khổ. Tôi trở thành mập nhất, còn thằng Thu xưa ốm nhất bây giờ trở thành trung bình. Chúng tôi bắt tay nhau ăn nhậu thật vui vẻ. Tôi nói đùa:

- Ba anh em mình 21 năm mới gặp được nhau, mỗi năm chỉ uống một loong bia, mỗi thằng phải uống 21 loong trong lần gặp gỡ này.

Nói thế nhưng chúng tôi không uống nổi. Tối hôm đó, chúng tôi lại có họp Đại Hội toàn thể khoa Canh Nông Minh Đức ở nhà hàng gần sở thú. Tôi có dịp chở Hạnh và tâm sự với nhau. Thằng Hạnh bảo rằng:

  • -  Mày biết không? Sau khi đi học tập cải tạo về, gia đình tao dọn về ngã ba Thái Lan, Long Thành, sống cuộc đời nông dân chân lấm tay bùn. Tình cờ thằng Xuân, Nguyễn Việt Xuân học chung lớp đi công tác gì đó gặp tao ở Long Thành. Thằng Xuân nó bảo rằng:

  • -  Hình như thằng Thắng về.

Tao nghĩ rằng nếu muốn gặp mày phải gặp thằng Thu. Tao cố gắng thu hết can đảm đạp xe đạp từ ngã ba Thái Lan đến gặp thằng Thu trong trại heo Dưỡng Sanh ở Thủ Đức. Bây giờ thằng Thu là Phó Giám Đốc không biết nó có nhận tao là bạn bè nữa không? Tao rất hồi hộp khi gặp nó. Giả sử nó vừa mở cửa thấy tao nó không nhận bạn bè, có lẽ tao đạp xe về và từ đây không dám nhận bạn bè với thằng nào nữa. Không ngờ nó tiếp đón tao vui vẻ, đầy tình nghĩa. Tao rất cảm động nó còn nhớ đến tao. Sau đó nó bảo tao lên nhà nó và hẹn nhậu với mày. Tôi móc ra nửa cây vàng đưa cho Hạnh và nói:

- Tao không có gì nhiều, có nửa cây vàng tặng vợ chồng mày trong lúc khó khăn.

Thằng Hạnh cầm nửa cây vàng rơm rớm nước mắt nói:

- Tao rất xúc động khi tụi bay nhớ đến tao, tao nói thật với mày đời tao chưa bao giờ thấy phân vàng hay chỉ vàng như thế nào?

Tôi cũng mủi lòng vì gia đình Hạnh lại gặp khó khăn như thế. Tôi nói với Hạnh:

- Dù bây giờ thằng Thu có là Phó Giám Đốc, tao ở nước ngoài nhưng ba thằng mình vẫn là bạn bè như xưa. Mày đừng nghĩ ngợi gì cả.

Thằng Hạnh run run cảm động nói với tôi:

- Tao tưởng gia đình tao xuống dốc như thế này, tụi bay quên tao rồi chớ. Không ngờ tụi bay lại đối xử với gia đình tao tốt như thế. Tao thật sự rất cảm động.

Sau bữa tiệc hôm đó, chúng tôi bùi ngùi chia tay nhau mỗi người một ngả. Kế đó tôi có gặp Thu và bảo với Thu:

- Mày cố gắng vực thằng Hạnh dậy, có gì cần thiết mày liên lạc với tao. Thằng Thu trả lời:

- Được rồi, mày để yên đó từ từ tao sẽ tính. Sau này thằng Thu bảo với tôi:

- Lúc đó thằng Hạnh nói với tao rằng:

- Mày coi xem sao nếu cần tao về Sài Gòn đạp xe ba gác cũng được. Thằng Thu góp ý thêm:

- Mày lớn tuổi rồi, đâu có sức mà đạp nổi xe ba gác, từ từ tao sẽ tính.

Thế rồi tôi về Úc. Được mấy tháng thằng Thu gửi thơ kêu tôi giúp cho Hạnh 5000 đô Úc để xây cất chuồng trại chăn nuôi heo. Thằng Hạnh có đất ở Long Thành nên thằng Thu cần vốn để xây cất chuồng trại chăn nuôi heo. Thằng Thu sẽ hướng dẫn và chỉ cách cho thằng Hạnh chăn nuôi heo. Về nghề nghiệp chăn nuôi heo, thằng Thu rất giỏi vì từng điều hành trại chăn nuôi heo nhiều năm rồi. Quan trọng nhất là Thu phải dàn xếp giờ xuống để chỉ và hướng dẫn cho Hạnh.

Sau một thời gian, Hạnh từ từ rành về chăn nuôi, tự điều hành trại chăn nuôi heo cho riêng mình. Gia đình tương đối ổn định, có thu nhập đều đều từ chăn nuôi, con cái học hành đến nơi đến chốn. Vợ Hạnh có viết thơ cho tôi nói rằng:

- Cám ơn anh rất nhiều đã giúp đỡ vợ chồng tôi. Có nằm mơ cũng không nghĩ được tình anh đối với vợ chồng tôi như thế.

Thu còn kể thêm với tôi:

  • -  Hồi gia đình Hạnh mới về đây bị mấy ông địa phương ở đây thấy Hạnh là sĩ quan chế độ trước nên hay ăn hiếp Hạnh. Một bữa, Thu mang bia lại mời mấy ông địa phương nhậu và Thu nói:

  • -  Đây là Hạnh bạn tôi đang ở trong địa phương của mấy anh, còn tôi là Đảng Viên và là Bí Thư Chi Đoàn. Mong mấy anh dễ dàng cho bạn tôi làm ăn.

    Có lẽ mấy ông địa phương cũng biết Thu là Đảng Viên và có chức sắc nên không quấy rầy gia đình Hạnh nữa.

    Ngày 14 tháng 3 năm 2006, Hạnh có điện thoại cho tôi nói rằng:

- Ngày 19 tháng 3 năm 2006 đám cưới con trai đầu lòng của tao. Tao mời mày tham dự đám cưới của cháu nhưng tao gửi thiệp làm sao cho mày?

Tôi trả lời:

- Đám cưới con mày thằng Thu nói cho tao biết rồi. Mày không mời tao cũng đi, khỏi cần gửi thiệp gì hết. Tao đã dàn xếp để về Sài Gòn đi đám cưới con mày.

Thế rồi Tân cùng bạn học chúng tôi chở tôi và Thu đến tham dự đám cưới con của Hạnh ở dưới Ngã Ba Thái Lan, Long Thành. Chúng tôi thấy đám cưới thật long trọng với đông quan khách họ hàng, bạn bè tham dự. Nhìn vợ chồng Hạnh, con trai và con dâu hạnh phúc vui vẻ. Tôi và Thu rất mãn nguyện tự hào. Sự thành công và hạnh phúc gia đình Hạnh hôm nay ít nhất cũng có phần đóng góp nhỏ của tôi và Thu. Đúng như Thu nói với tôi:

- Mình cho thằng Hạnh cái cần câu và chỉ cách cho nó câu cá chớ mình không đưa cá cho nó.

Tình bạn Bắc Trung Nam của ba thằng tôi như thế các bạn ạ.

Đặng Thắng ( mùa xuân 2006)

Previous
Previous

NÀNG THỢ MAY VÀ ANH ZAI XỨ HUẾ

Next
Next

TÔI BỊ ĐỘT QUỴ