XÓM TÔI

Gia đình tôi di cư vào miền Nam năm 1954 và sống tại hẻm 399 đường Lý Thái Tổ quận 10. Tuổi thơ tôi lớn lên ở đây với nhiều trò chơi của tuổi thơ thời bấy giờ. Tôi thuộc loại nghịch ngợm nhất trong xóm với các trò chơi như bắn bi, đánh khăng, tạt loong, đánh đáo, bật tường, đá cầu, đá banh....

Năm tôi 12 tuổi, đang chơi ném banh với thằng Hào con ông Cả Cúc, trái banh rơi trên lan can. Thằng Hào kiệu tôi lên lấy trái banh không ngờ bị ngã xuống đất tôi chống tay làm gãy tay máu me chảy ra lênh láng. Mẹ tôi thấy thế vội vàng gọi xe xích lô máy chở tôi đến nhà ông Trương Quốc Cường chuyên trị gãy xương ở quận 5. Tới nơi, một người ôm tôi còn hai người kéo tay tôi dang ra rồi cho hai que gỗ kẹp vào bó thuốc cho tôi về. Tôi đau quá la lên oái oái. Chiếc xích lô máy đưa tôi về nhà, mẹ tôi than thở:

- Tay bị gãy như thế làm sao học hành được.
Được vài ngày, ba tôi có ông chú Lạp làm y tá trưởng ở bệnh viện Chợ Rẫy không đồng ý với cách bó xương của người Tàu nên kêu ba tôi mang tôi vô bệnh viện Chợ Rẫy để người ta bó tay tôi theo Tây Y. Thế là tôi phải vào nằm bệnh viện Chợ Rẫy để bác sĩ mổ và băng bột tay tôi theo kiểu Tây Y. Sau đó tôi phải ở lại bệnh viện cả tháng trời để coi xem băng bột có bị ảnh hưởng gì không?
Mối thù truyền kiếp giữa xóm tôi với xóm Chuồng Bò ở Ngã Bảy đã có từ thời xa xưa. Tôi đã chứng kiến đàn anh trong xóm như Thái, Thuận, Thượng, Quyền, Chính Mập.... đánh nhau với xóm Chuồng Bò. Có lần anh Thượng chạy ra quán phở của ông Kính ở đầu ngõ, giựt con dao đang thái thịt của ông Kính rượt đám thanh niên Chuồng Bò khiến cả xóm một phen xanh máu mặt. Chuyện thường xảy ra ở xóm tôi như sau:

- Các thanh niên ở xóm Chuồng Bò không dám giật giây chuyền ở xóm mình nên xuống xóm tôi giật giây

chuyền của các bà các cô. Giật xong chạy vô xóm tôi bị du đãng của xóm tôi chặn lại. Lấy sợi giây chuyền mà thanh niên kia vừa giật tức là ăn chặn. Thế là thanh niên kia tức quá về xóm Chuồng Bò kêu du đãng xóm xuống chém nhau với xóm chúng tôi. Thế là cả xóm lại một phen náo động. Nhà cửa đều đóng kín mít sợ tai bay vạ gió.

Chưa hết, xóm tôi còn đánh bài nhiều loại như chơi cắt tê, bài cào, bài bủ, ngầu, xập xám....
Tôi còn nhớ có ông Tám già một tay xếp bài giỏi ghê gớm. Tết năm đó cũng lâu lắm rồi, một ông ở xóm trong xách cặp táp tiền đi mừng tuổi. Ra xóm tôi chơi bài cào. Ông Tám già xếp bài và nói chỉ có 10 tụ thôi nghe. Sau khi ông xếp bài và kinh thì ông kia chia bài. Kết quả là hai tụ bù, tức là ông kia bán cái cũng bù mà lấy cái cũng bù. Tôi vô cùng ngạc nhiên cho sự xếp bài quá hay của ông Tám già. Ông kia làm cái hai lần bị bù cả hai, rút hết tiền trong cặp táp ra chung rồi đi về nhà luôn không còn đi tết thân nhân nữa. Rồi khi tôi chơi đánh bài bủ với ông Tám già. Lúc nào ông ấy cũng bủ xì. Tôi luôn luôn thua. Tức là ông Tám rút đít rất hay. Ông luôn luôn để đôi xì ở đít rồi chia bài rút đít mà tôi không biết. Sau này có dịp tâm sự với ông Tám. Ông cho tôi biết ông ấy đã tốn hai chục ngàn thời bấy giờ để học môn xếp bài này.

Có một lần tôi, thằng Thơm và thằng Trường đi coi hát ở rạp Long Vân ở Ngã Bảy. Trên đường về đi tới ngã tư Sư Vạn Hạnh và Lý Thái Tổ một thằng trong xóm Chuồng Bò đang gánh nước cầm cái đòn gánh hỏi tụi tôi:

- Ba thằng bay ở trong xóm Bắc Hà phải không? Chúng tôi đang hoang mang lo sợ, bỗng nhiên thằng Thơm nói:

- Mày muốn cái gì chờ tao chút xíu.
Thằng Thơm bỏ dép ra cho đôi dép vào tay như sắp sửa đánh lộn rồi bất ngờ cầm dép ù té chạy. Tôi và thằng Trường thấy thế vội vàng chạy theo. Trước đòn tẩu mã bất ngờ như thế thằng trong xóm Chuồng Bò rượt theo không kịp. Chúng tôi buồn cười và thoát nạn một cách tài tình.

Sống trong một xóm với nhiều tệ nạn như thế tưởng đâu chúng tôi cũng hư như lớp đàn anh. Cũng may chúng tôi lớn lên có những đam mê khác như đánh khăng, đánh đáo, đánh cù, bật tường, bắn bi, tạt loong và nhất là đá banh.
Về Đánh Khăng: Chúng tôi thường đào lỗ đánh khăng, có lần chúng tôi táng cái khăng con trúng vào gia đình ông bị cùi đang đứng mặc cả xe xích lô để đi ăn xin. Trong xóm tôi có một xóm gọi là xóm cùi. Những người bị bệnh phong cùi ở trong xóm này. Ông cùi bị khăng con văng trúng tức quá rượt chúng tôi, làm chúng tôi bỏ chạy một phen khiếp vía đến buổi chiều mới dám về nhà.
Chúng tôi thường đi học buổi sáng, buổi chiều về chúng tôi rảnh rỗi tha hồ chơi bắn bi, đánh đáo, bật tường, đá cầu... Môn nào tôi cũng chơi thuộc loại khá nên thường mang chiến lợi phẩm về. Tôi thường thắng trong các cuộc chơi bắn bi, đập tường.....
Trong các môn chơi tuổi trẻ, chúng tôi vẫn thích nhất là môn đá banh. Xóm tôi gồm có tôi, thằng Trường con bà Chỉnh, thằng Tư Kềnh con bà Năm bán chuối, thằng Chương Còm con bà Vọng chụp gôn, thằng Đức bẹc con ông Cả Cúc, thằng Qui con ông Hỉ, thằng Chín.....
Mỗi buổi trưa, sau khi bán hàng cho mẹ tôi về ăn cơm, mẹ tôi sẽ ra coi hàng cho tôi. Tôi sẽ dấu vài đồng trong cặp quần, để rồi sau đó dùng tiền này dẫn các bạn bè trong xóm đi mua một trái banh đỏ bằng cao su. Thời đó, bố mẹ nào cũng không muốn cho con đi đá banh nên chúng tôi phải lập ra ký hiệu. Hễ chúng tôi kêu bánh đa, bánh đa.... Là anh em trong xóm phải biết đó là ký hiệu kêu đi đá banh. Mẹ tôi chắc cũng biết tôi dấu tiền mua trái banh nhưng bà cụ thấy cũng chẳng có tệ hại gì mấy nên coi như không thấy để chúng tôi vui chơi trong thời niên thiếu.
Có một lần chúng tôi thi đấu với tụi trẻ con trong xóm Trần Văn Huỳnh, chúng tôi bị thua 0/3. Thằng Sơn trong xóm Trần Văn Huỳnh nói:

- Tụi bay về học ba năm nữa hãy đá với tụi tao. Tôi buồn lắm dẫn đội banh đi về với nỗi buồn vời vợi.

Thế là chúng tôi quyết tâm ngày nào cũng đi đá banh để có thể khá hơn. Thật sự chúng tôi cũng không biết phải tập luyện như thế nào vì không có huấn luyện viên. Chỉ biết đi đá banh mỗi ngày trên sân trống đối diện trường Đồng Tiến. Sân này có nhiều đá ong nên cũng khó khăn khi chạy vì đau chân lắm. Đội nào tới đây đá với đội chúng tôi đều thua hết vì họ chạy không được. Chúng tôi chạy quen rồi nên không cảm thấy gì thành ra chúng tôi thắng dễ dàng.

Có những lần đang đá banh trời mưa to quá, chúng tôi vẫn đá tiếp tục, sau đó lại phải mang quần ra nhà thờ bỏ hoang ở gần đó, chúng tôi cởi quần ra đập vào tường cho khô trước khi về nhà. Có lần tôi chạy nhanh quá nên bị té xước hết chân và trầy cả mặt, tôi sợ quá phải né không gặp ba tôi vì sợ bị đòn. Tuy thế, chúng tôi vẫn đi đá banh mỗi ngày hy vọng sẽ đá khá hơn.

Tập được 6 tháng, chúng tôi rủ tụi xóm Trần Văn Huỳnh đá lại. Kết quả là huề nhau 3/3. Chúng tôi mừng lắm và nói với chúng nó, khỏi cần ba năm chỉ cần 6 tháng tụi tao đã đá huề tụi mày.

Một đêm, tôi ngồi chia bài cho các ông bà trong xóm đánh chắn trong đó có ba tôi, sáng ra được hơn 200 thời bấy giờ. Tôi dùng tất cả số tiền đó đi mua trái banh da. Cả xóm chúng tôi mừng lắm vì chưa bao giờ được đá banh da. Chúng tôi nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa trái banh. Ba tôi thấy thế buồn lắm nhưng không làm gì được vì đó là sở thích của tôi. Thế là chúng tôi tha hồ tập dượt, nâng banh, đội đầu, đá nhè nhẹ, chơi bốn hai. Tức là hai người bị bắt và 4 người ở ngoài chuyền banh cho nhau. Hễ ai chuyền banh để người khác đụng phải banh thì phải vào bị bắt.

Có lần mẹ tôi mới đi chợ Da Bà Bầu về đang đội thúng trái cây bất ngờ bị trái banh chúng tôi đá trúng làm đổ hết cả trái cây. Thế là chúng tôi lại bỏ chạy mất dạng cho đến mấy tiếng sau mới về.

Tệ hại hơn nữa, có lần bà Đồng tôi đội rổ trứng từ chợ Da Bà Bầu về, chúng tôi đá banh trúng bà làm bà té xuống bể rất nhiều trứng, chúng tôi lại một phen trốn cho đến đêm mới về.

Một buổi trưa, chúng tôi đá banh làm ồn ào xóm. Bác Ba Đáng la tụi tôi:

- Các cháu đá banh làm ồn ào không cho ai nghỉ ngơi gì cả.

Tôi chạy lại nói nhỏ với Bác Ba Đáng.
- Bác Ba ơi tuy tụi nó chơi đá banh hơi ồn ào nhưng còn

đỡ hơn để tụi nó chơi đánh bài không ồn ào nhưng hư

người đi.
Bác Ba Đáng nghe tôi nói cũng có lý nên không la tụi tôi nữa.
Tôi cũng đã đọc chuyện Bồn Lừa của Duyên anh và rất say mê tác phẩm này. Tôi cũng muốn xóm tôi trở thành như thế vì tôi cũng có Chương Còm con ông Vọng chụp gôn rất hay lại học nhu đạo giỏi nữa nên nó chụp trái banh xong lộn một vòng là chuyện bình thường. Tôi cũng có Tư Kềnh con bà Năm bán chuối thay cho Tư Chăn Vịt của Duyên Anh. Còn tôi thay thế Bồn Lừa của Duyên Anh vì tôi lừa banh cũng rất hay. Tôi giữ banh trong chân ít có ai giành lại banh được. Sau này tôi có dịp đá banh cho đội Sài Gòn 1 của anh Thành Được chung với Võ Thành Sơn. Lần đó, Hùng tay cong hay Thi tay quẹo kêu tôi đi đá chầu cho đội Cải Lương Sài Gòn 1 của Thành Được. Tôi được xếp đá chung trung phong với Võ Thành Sơn vì lúc đó Sơn cặp với Phượng Liên của đoàn Cải Lương Sài Gòn 1. Tôi đá trung phong lừa qua hết các trung vệ rồi tạt banh lên cho Sơn. Một mình Sơn chặn banh nhìn thủ môn rồi sửa vô góc thắng hai trái. Tôi nhớ trận banh đó anh Hai Thành Được cho tôi 70 đồng lúc bấy giờ cao bằng hai tháng lương của công nhân. Thấy tôi đá trận đó hay quá, anh Sơn chở Phượng Liên đến xóm tôi kiếm tôi. Anh Sơn thì ít người biết đến nhưng Phượng Liên vừa vào xóm, các bà các cô trong xóm tôi ùa ra xem mặt Phượng Liên nghệ sĩ của đoàn Cải Lương Sài Gòn 1. Anh Sơn gặp tôi và muốn tôi trở về đá cho đội Xi Măng Hà Tiên do Quang Kim Phụng làm huấn luyện viên. Tôi có đi tập vài lần nhưng thấy tập mệt quá và tôi cũng đang có ý định vượt biên nên tôi không nhận lời mời của anh Sơn.

Thật ra tôi và anh Hai Thành Được đã biết nhau từ xưa khi tôi còn đá cho đội Tổng Hành Dinh Tây Sơn. Lúc đó, anh Dương dẫn tôi vào đá cho đội Tổng Hành Dinh, trung úy Nghĩa làm giấy tờ cho tôi vào đá dù tôi không phải là lính. Lúc đầu trung tá Tài coi đội này, sau này giao cho thiếu tá Lê Trung Cang. Đội Nghệ Sĩ và đội Tổng Hành Dinh tập dượt đều đặn trên sân quân đội. Tôi còn nhớ thành phần đội Nghệ Sĩ gồm có: Hùng Cường đá góc mặt, Thành Được đá góc trái, Bảo Quốc đá trung phong, trong đội Nghệ Sĩ có Phương Thanh đá tiền vệ là đá hay nhất. Chụp gôn có Nhật Trường và Hoàng Long. Còn Quang Kim Phụng là Huấn Luyện Viên cho đội Nghệ Sĩ. Tôi thường đá chầu cho đội Nghệ Sĩ với vai trò hậu vệ phải thành ra rất thân với anh Hai Thành Được. Khi anh Thành Được đến Sydney lần đầu tiên sinh hoạt văn nghệ mấy ngày. Lúc đó tôi đang làm bánh mì nên cũng rất lu bu. Đến ngày cuối cùng dạ vũ chia tay tôi mới có dịp đến tham dự. Vừa gặp anh Hai Thành Được ở ngoài cửa bán vé tôi la lên:

- Anh Hai!
Anh Hai Thành Được quay lại thấy tôi ngạc nhiên nói:

- Trời đất ơi! Thắng! Anh kiếm em ở bên Mỹ quá trời. Không ngờ em lại ở đây.

Tôi nói đùa:
- Tưởng anh Hai quên em rồi chớ?

Anh Hai trả lời:
- Sao anh quên em được. Vô đây vô đây.

Tôi nói chơi:
- Em có phải mua vé không anh Hai

Anh Thành Được trả lời:
- Không cần, không cần....

Anh Hai Thành Được dẫn tôi vô ngồi với bàn gồm các ca sĩ Sydney lúc bấy giờ nhưng tôi không nhớ vì tôi đang làm bánh mì rất bận rộn.
Sau này tôi qua Mỹ có ghé nhà hàng Thành Được ở St Jose ăn uống một bữa thật vui vẻ.

Xóm chúng tôi sau này tiến bộ hơn, chúng tôi có xe đạp nên thường chở 3 xuống sân Điện Phú Thọ để dượt banh. Trong

dịp này chúng tôi gặp đội banh xứ An Lạc do một ông thầy tu dẫn đi đá banh. Trong đội banh xứ An Lạc này có Sơn thủ môn, Thái, Thạch, Hòe, Nhu, đặc biệt là Tâm Từ tức Đỗ Quốc Thành, một đàn em đá trong đội Tổng Hành Dinh với tôi trước kia. Sau này cũng đá trong đội tuyển sinh viên Đại Học Minh Đức với tôi. Chúng tôi đá với nhau nhiều lần nên quen biết và chúng tôi cùng nhau lập thành đội Bắc An gồm hai xứ đạo Bắc Hà và An Lạc. Thế rồi chúng tôi được đội Công Đoàn Dệt Bảy Hiền do ông Ngô Bốn làm trưởng đội mời chúng tôi đá Tứ Hùng. Đội banh chúng tôi mừng lắm vì lần đầu tiên được ra sân lớn thi đấu.

Nhớ lại hôm đó tôi lo lắng ra mặt vì sắp đến giờ thi đấu mà thằng Chương Còm chụp gôn chính không có, rồi đến thằng Sơn chụp gôn phụ ớ xứ An Lạc cũng vắng mặt. Tôi dẫn theo em Thanh chuyên chụp banh nhựa ở xóm trên theo để học hỏi không ngờ thiếu người quá phải mang em Thanh vô chụp chính luôn. Cả đội banh gom lại chỉ có 8 người, tôi phải kêu ông Bầu Chanh vô cho đủ 9 người đá nếu không sẽ bị loại. Chúng tôi không biết sắp xếp làm sao vì chỉ có 9 người thế là tôi nói 5 người đá thủ ở dưới, tôi đá trung phong giữa, Thành đá góc trái và Trường đá góc mặt. Tôi họp cả đội bóng lại và nói chúng ta cùng nhau đọc kinh Ăn Năn Tội đi vì hôm nay sẽ thất bại nặng nề nhưng không lẽ mình đi đến đây rồi không đá. Trong khi đội Công Đoàn Dệt Bảy Hiền rất giầu nên có mướn thêm Uyên đá cho Nhảy Dù, Trí đá cho Hải Xưởng .....

Vừa vào trận đấu đội Công Đoàn Dệt Bảy Hiến tấn công tới tấp nhưng chưa mở được tỉ số. Phút thứ 20 tình cờ bóng được phá lên từ trung vệ Đức, tôi chặn được banh, gặt qua một tiền vệ, trung vệ từ phía dưới xông lên, tôi dùng má chân phải đẩy banh ra xa thoát khỏi trung vệ, trung vệ nữa xông đến tôi dùng chân phải gặt qua đẩy banh xuống thủ môn, thủ môn sợ quá nhào ra tôi dùng chân mặt sửa cái má vào bên phải tung lưới thủ môn tạo tỷ số 1/0 cho đội Bắc An. Cả đội chúng tôi ôm nhau vui vẻ vì đã có một trái banh danh dự rồi. Nếu có thua 5 trái nữa cũng không sao. Phút thứ 40, nhận được bóng từ trung vệ, tôi thẩy sâu cho góc trái

Thành, Thành tuôn xuống, lướt qua hậu vệ trái, rồi gặt qua trung vệ, bất ngờ tung cú đá mập thật mạnh tung lưới thủ môn Công Đoàn Dệt Bảy Hiền nâng tỷ số 2/0 cho đội Bắc An. Một lần nữa chúng tôi ôm nhau vô cùng sung sướng vì mình đã có hai trái banh danh dự rồi. Hết hiệp 1 chúng tôi thắng 2/0 nếu hiệp 2 có thua chúng tôi cũng đã có 2 trái banh danh dự rồi. Phút 60 nhận được banh từ dưới đưa lên tôi gặt qua một tiền vệ rồi thọc sâu cho Trường bên cánh mặt. Trường tuôn xuống gặt qua hậu vệ trái rồi đầy dài banh xuống, trung vệ sợ quá xông lên, Trường trả banh về cho tôi, tôi thọc sâu xuống cho Trường, thủ môn sợ quá chạy ra, Trường đá trái banh xà vào góc bên trái, thủ môn bay không tới nâng tỷ số 3/0 cho đội Bắc An. Chúng tôi ôm nhau mừng rỡ không ngờ kết quả lại như thế. Đội Công Đoàn Dệt Bảy Hiền thua 0/3 tức lắm cố gắng phản công để cứu nguy danh dự nhưng không hiệu quả vì hàng thủ chúng tôi dầy đặc quá. Phút 80 nhận được banh từ trung vệ phá lên, tôi gặt qua một tiền vệ rồi thọc sâu cho Thành từ góc trái. Thành băng xuống thật nhanh lướt qua hậu vệ phải, trung vệ nhào tới, Thành dùng chân trái gặt qua rồi bất ngờ dùng chân trái đá cú mập tung lưới thủ môn lần nữa nâng tỷ số 4/0 cho đội Bắc An. Đội chúng tôi lại ôm nhau mừng rỡ vô cùng không ngờ lại kết quả như thế. Tưởng đâu như thế là đủ rồi, không ngờ ở phút 88, nhận được banh tôi chuyền cho Thành ở góc trái, Thành tuôn xuống bất ngờ trả ngược lại cho tôi, tôi dùng kỹ thuật cá nhân gặt qua một trung vệ, trung vệ khác xông tới tôi dùng chân phải đẩy ra xa, thủ môn sợ quá nhào ra tôi dùng chân mặt gặt qua thủ môn đưa banh vào khung thành trống nâng tỷ số 5/0. Trọng tài vừa thổi dứt tiếng còi tan trận đấu vừa chạy xuống bế tôi lên coi như không ngờ tôi đá hay như thế. Sau trận đấu đó ông bầu Chanh dẫn chúng tôi đi uống sinh tố ăn mừng. Còn đội Công Đoàn Dệt Bảy Hiền thấy thua chúng tôi quê quá nên bỏ giải tứ hùng luôn. Sau trận đấu này đội chúng tôi nổi lên như cồn vì đá thắng đội Công Đoàn Dệt Bảy Hiền 5/0

XÓM TÔI (tiếp theo)

Xóm chúng tôi cũng thường tập dượt với đội Thiếu Niên Lữ Gia của Khánh Hùng. Đội Thiếu Niên Lữ Gia của Khánh Hùng từng vô địch thiếu niên toàn quốc một năm nhưng cũng chỉ đá ngang ngửa với xóm tôi. Hôm ăn hôm thua. Cách đây 4 năm tôi tình cờ có gặp Khánh Hùng ở Dallas anh em nói chuyện thật vui vẻ.

Người bạn đá banh chung với tôi hồi nhỏ tên Ngô Hồng Chúc thành lập đội banh đại diện quận 10 để thi đấu nhưng khi đội này đá với xóm tôi không ăn nổi xóm tôi. Điều tôi ngạc nhiên là Chúc là em của Ngô Hồng Khải học CNMĐ khóa 3 sau tôi 2 lớp. Một hôm Khải tâm sự với tôi:

- Em có người em không chịu học hành, chỉ thích đá banh thôi.

Tôi ngờ ngợ hỏi Khải:
- Người em Khải tên gì?

Khải trả lời:
- Người em tên Chúc. Ngô Hồng Chúc.

Tôi ngạc nhiên hỏi Khải:
- Có phải Chúc có quán Thiên Ân ở Melbourne không?

Đến lúc Khải ngạc nhiên hỏi tôi: - Sao anh biết Chúc.

Tôi trả lời Khải:
- Tôi và Chúc đá banh và biết nhau từ ở VN. Hóa ra nhà

Khải ở Chùa Từ Nghiêm ở đường Bà Hạt quận 10 gần

nhà tôi.
Trai trong thời chiến cũng là vấn đề trong xóm tôi. Các bạn bè cùng thời hay sau tôi vài năm phải đi lính nên đội banh từ từ tan rã. Bạn Trường của tôi đi sĩ quan. Lần đó về thăm nhà tôi có nói với Bạn Trường:

- Noel này bồ ráng về nghe. Bạn Trường trả lời tôi:

- Noel này việt cộng ký giấy phép cho tôi về.
Tôi thật sự choáng váng khi Noel thấy quan tài của bạn Trường mang về. Thật xót xa ứng nghiệm lời nói trước kia

của bạn Trường. Noel này việt cộng ký giấy phép cho tao về. Còn Tư Kềnh đi lính cũng biệt tích. Các em Vinh, Qui Hỉ, Chín cũng bỏ xác tại chiến trường. Tôi may mắn học Đại Học Canh Nông Minh Đức nên được tăng một tuổi nếu không tôi cũng phải đi lính vào mùa hè đỏ lửa 1972 rồi không biết bây giờ sẽ ra sao?

Trước mặt xóm tôi là trại Quân Cảnh ngày xưa có khu đất trống rất thuận tiện để chúng tôi chia ra đá sân nhỏ, mỗi bên 4 người. Một người thủ môn và 3 cầu thủ đá. Bây giờ tôi đá chung với nhóm đàn em nhỏ tuổi hơn tôi 7, 8 tuổi như Tuế, Mỹ (em ruột tôi), Khôi, Đông, Hưng, Thái, Quang Tiều....Xóm chúng tôi chuyên môn đá độ với các xóm khác khi đến đây thi đấu. Cứ mỗi trái là 50 cent thời bấy giờ và khi thua bị ra khỏi sân để đội khác vào. Xóm chúng tôi luôn luôn thắng và coi như vô địch ở sân này. Khán giả coi sân này đông lắm nhất là các bác đạp xích lô ngừng chân ở đây say mê coi tụi tôi đá banh và đặt tên là Sân Thống Nhì. Nhiều lần chúng tôi đá banh ra khỏi đường và gặp xe xích lô máy cán phải trái banh bị lật xe thế là chúng tôi một phen bỏ chạy tứ toán cho đến tối mới về. Cũng nhờ đá sân nhỏ này mà tôi giữ banh và lừa banh chẹt rất hay. Bạn tôi Kim Hùng nhận xét rằng:

- Anh Thắng lừa banh chẹt rấy hay.
Tôi mới giật mình suy nghĩ vì tôi đá banh mủ ở sân nhỏ nên tôi phải dùng kỹ thuật trong vùng đất hạn hẹp lừa qua đối thủ thành ra tôi lừa banh trong vùng cấm địa rất hay.
Nhớ lại vào tháng 5 năm 1979, đội Tin Sáng đá với Ty Công An Lâm Đồng ở sân Đà Lạt. Không ngờ trong trận đấu đó mình tôi đá lọt 5 trái. Đội Ty Công An Lâm Đồng ngạc nhiên vô cùng vì tôi rất nhỏ con nhưng bù lại tôi rất lẹ, chạy rất nhanh và lừa banh rất hay. Trong trận đấu đó, Giảng của đội Cảng B đá tăng cường cho đội Tin Sáng tụi tôi có nói:

- Anh Thắng đá như Pele’ vậy đó, lừa qua hết đá vô. Tôi cũng không ngờ sao hồi trẻ mình sung sức như thế. Nhớ lại lúc tôi làm thủ quân đội Túc Cầu Canh Nông Minh Đức. Hôm đó thi đấu với Đại Học Y Khoa Minh Đức tại sân quân đội. Tôi còn nhớ chúng tôi chỉ đi xe đạp hay xe honda

tới sân còn đội Y Khoa đi hai chiếc xe hơi có Tổng Giám Thị Văn và thầy Bùi Duy Tâm khoa trưởng Y Khoa Minh Đức. Tôi cũng lo lắng vì thấy đội Y Khoa lực lượng hùng hậu quá. Đã thế cầu thủ hậu vệ Trung của tôi còn nói:

- Họ tăng cường nhiều cầu thủ đá cho Tabert quá.
Tôi lo sợ nên nói anh em cố gắng đá hết sức. Thật ra tôi lo quá xa, đội Túc Cầu Canh Nông Minh Đức của tôi đá kỹ thuật cao hơn đội Y Khoa Minh Đức nhiều. Đáng lẽ ra đá giao hữu mình chỉ ăn 1/0 hay 2/0 rồi đá cho vui không ngờ chúng tôi mải mê trên chiến thắng nên thiếu tế nhị ăn đội Y Khoa Minh Đức 10/0. Một mình tôi đá lọt 6 trái. Bác sĩ Bùi Duy Tâm khoa trưởng Y Khoa Minh Đức đã bỏ về khi thấy thua chúng tôi 0/3. Tôi thật sự ân hận cho sự thiếu tế nhị này. Lúc đó, đội Túc Cầu Canh Nông Minh Đức chúng tôi vô địch trong các phân khoa của Đại Học Minh Đức.
Năm 1973, trong lần tranh giải các Đại Học toàn quốc. Đội Túc Cầu viện Đại Học Minh Đức chúng tôi đoạt giải hạng 3 sau khi thắng đội Đại Học Kỹ Thuật Phú Thọ 6/5.
Tôi còn nhớ thành phần đội Túc Cầu Đại Học Kỹ Thuật Phú Thọ lúc đó gồm có: Trần Vũ ( sau này là Huấn Luyện Viên cho đội Túc Cầu Đà Nẵng), Diệp Quốc Hùng (Hùng một que chuyên môn đá chân trái), Đức, Thanh, Nam.... Còn thành phần đội Túc Cầu Đại Học Minh Đức gồm có tôi, Kim Hùng (biệt hiệu Hai Nhăn), Thành Trắng (sau này đá cho đội tuyển Ngân Hàng), Thầy Vinh, Thầy Kích, Thầy Khang thuộc Dòng Don Bosco Thủ Đức. Trận đấu khá sôi nổi với sự cổ vũ của sinh viên đông đủ của hai đội. Trận đấu diễn ra thật gay go vì hai bên đều thi đấu hết sức cố gắng. Vào giữa hiệp 1, nhận được banh từ trung phong Trần Vũ chuyền xuống, góc trái Diệp Quốc Hùng lướt xuống, gặt qua hậu vệ Phớn rồi thoát qua một trung vệ, bất ngờ đá cú mập tung lưới đội Túc Cầu Đại Học Minh Đức thắng 1/0 cho đội Túc Cầu Bách Khoa Phú Thọ. Chúng tôi buồn bã mang banh lên Pass sê. 10 phút sau đó, nhận được banh từ trung vệ chuyền lên, tôi thẩy lỗ cho Thầy Vinh đá trung phong tuôn xuống, Thầy Vinh gặt qua một trung vệ, rồi đẩy banh thật nhanh thoát khỏi trung vệ thứ hai và bất ngờ tung cú sút thật mạnh

tung lưới thủ môn đội Túc Cầu Bách Khoa gỡ huề tỷ số 1/1 cho đội Túc Cầu Đại Học Minh Đức. Gần hết trận đấu, có một trung phong đội Túc Cầu Bách Khoa va chạm thủ môn Đại Học Minh Đức. Thủ môn chúng tôi tức giận lo càm ràm trung phong đội Túc Cầu Bách Khoa. Bất ngờ Trần Vũ lớp một trái banh thật đẹp và cao bay qua đầu thủ môn Đại Học Minh Đức chúng tôi nâng tỷ số 2/1 cho đội Túc Cầu Bách Khoa. Tôi thật buồn bã ngó lên đồng hồ ở Sân Cộng Hòa chỉ còn 2 phút nữa là chấm dứt trận đấu. Tôi lo lắng mang banh lên Pass sê cho Kim Hùng ở góc mặt. Kim Hùng đá banh sâu xuống góc trái. Thầy Khang bất ngờ tuôn xuống thật lẹ, gặt banh thoát qua hậu vệ trái rồi đá trái banh xà qua góc mặt, thủ môn đội Túc Cầu Bách Khoa bay không tới, gỡ huề 2/2 cho đội Túc Cầu Minh Đức chúng tôi. Sinh viên cổ vũ cho Đại Học Bách Khoa đang vỗ tay ăn mừng thì sinh viên cổ vũ cho Đại Học Minh Đức vui vẻ vỗ tay to hơn nữa. Kết thúc trận đấu 2/2 nên chúng tôi phải đá phạt đền giải quyết ăn thua. Thủ môn chúng tôi chụp rất hay nên đã đỡ được hai trái banh đá phạt đền của Đội Bách Khoa. Cuối cùng đội Túc Cầu Đại Học Minh Đức chúng tôi thắng đội Túc Cầu Đại Học Bách Khoa với tỷ số 6/5. Sau trận đấu các cầu thủ Bách Khoa như Thanh, Đức, Nam... nằm khóc trên sân. Buổi tối trong lúc đi nhận giải thưởng. Trần Vũ thủ quân của Đại Học Bách Khoa có nói với tôi:

- Hồi chiều tưởng thắng mấy ông, không ngờ lại thua. Tôi cười cười trả lời:

- Đội mình cũng may mắn thôi Vũ ơi!
Trong lần tranh giải sinh viên toàn quốc lần này tôi lại may mắn đoạt giải hạng 3 chạy đua 5000 mét tức 12 vòng rưỡi sân Cộng Hòa. Tôi thật sự không có kinh nghiệm về chạy đua nên không có đến đôi giầy ba ta để chạy. Tôi phải chạy qua nhà kế bên mượn đôi giầy ba ta của em Việt. Khổ nỗi đôi giầy của em to quá tôi phải mang hai đôi vớ nhà binh vô mới khỏi rộng. Tôi không ngờ khi chạy đường trường như thế nếu mang hai đôi vớ và đôi giầy rộng sẽ ảnh hưởng nhiều như thế nào. Tôi còn nhớ khi chạy đua, sinh viên đại diện Đại Học Huế chạy đua dẫn đầu mấy vòng đầu đều la to

cho mọi người biết. Không ngờ khi còn mấy vòng cuối sinh viên Trần Văn Lý đại diện cho Đại Học Sài Gòn vượt lên bỏ xa chúng tôi cả vòng. Lúc đó bạn Phớn mới nói cho chúng tôi biết. Sinh viên Trần Văn Lý là lực sĩ quốc gia nên bỏ xa chúng tôi như thế là phải rồi. Lúc còn 100 mét về đích 3 sinh viên của Đại Học Cần Thơ đang chạy trước mặt tôi. Tôi dùng hết sức đá banh của mình vượt qua 3 sinh viên của Đại Học Cần Thơ đoạt được huy chương đồng, hạng 3 cho giải chạy đua 5000 mét. Vừa về tới đích hai sinh viên Kinh Thương Minh Đức dìu tôi hai bên là Trương Thành Quyển và Châu Ngọc Anh. Cảm giác tôi lúc đó như tôi không có đôi chân, có lẽ vì cố gắng hết sức. Sau này bạn Phớn đã từng chạy đua nói với tôi nếu anh Thắng có đôi giầy chạy nhẹ và có một chút xíu đinh trên giầy thôi anh Thắng sẽ chạy nhanh hơn. Nếu tôi biết thế tôi chạy chân không còn khá hơn nhiều. Sau này phường 9 quận 10 của tôi tổ chức chạy đua đường trường cũng thế. Chúng tôi phải chạy từ đường Nguyễn Tri Phương qua đường Lý Thái Tổ quẹo vào đường Sư Vạn Hạnh tới đường Bà Hạt rồi trở lại đường Nguyễn Tri Phương. Trước khi chạy anh em cảnh giác tôi thằng Dũng đó anh Thắng, năm ngoái nó chạy vô địch. Tôi ngó thấy chân của Dũng to lắm không đáng ngại, thằng Sơn của trại Trần Văn Huỳnh cũng thế, bắp vế bự lắm không quan tâm. Tuy nhiên có thằng Tuấn dáng người dong dỏng cao và sáng nào tôi đi lễ cũng thấy nó chạy bộ mỗi ngày. Thằng này tôi mới thật sự e ngại. Kinh nghiệm chạy đua cho tôi biết cứ bám sát thằng chạy đầu rồi sau đó mình tính. Quả đúng như vậy, tôi bám sát thằng Tuấn muốn hụt hơi. Khi mới xuất phát có một số anh em chạy thật nhanh làm tôi cũng sợ hết hồn nhưng tôi biết các anh em này không biết cách chạy đua. Chạy đường trường phải chạy từ từ cho nhịp tim quen dần. Các anh em chạy nhanh như thế sẽ bị ép tim và chịu không nổi nên tắp vào nhà thờ Bắc Hà bỏ cuộc. Tôi bám sát theo thằng Tuấn cho đến còn 100 mét cuối tôi dùng hết sức bình sinh vượt lên. Thằng Tuấn đang dẫn đầu thấy tôi vượt lên sợ quá, chạy qua ép tôi. Tôi vẫn vượt lên qua mặt thằng Tuấn và đoạt giải nhất của phường. Thằng Tuấn tức quá

dục cái nón xuống đất buồn bã. Em Lâm trong ca đoàn Bắc Hà tổ chức cuộc đua đó của phường nói với tôi:

- Anh Thắng chạy khôn quá.
Trong lần tham gia sinh hoạt thể thao của Đại Hội Kinh Thương Minh Đức. Năm đó tôi đoạt được 4 giải:

  • -  Tôi hạng nhì chạy 100 mét (tôi chạy thua Đỗ Quốc Thành)

  • -  Tôi hạng nhất chạy 200 mét.

  • -  Tôi hạng nhất chạy 1500 mét.

  • -  Tôi nhảy xa hạng nhất.

    Tiếc rằng sau khi thi xong tôi phải về đá banh cho đội Canh Nông Minh Đức thi đấu với đội Bách Khoa ở sân Phú Thọ. Lâm Quang Thanh Ngân đại diện tôi lên lãnh giải thể thao đó. Sau này khi tôi lên lãnh thẻ sinh viên. Tạ Thanh Duy Hiếu hỏi tôi:

- Anh tên là gì? Tôi trả lời:

- Đặng Thắng.
Tạ Thanh Duy Hiếu ngạc nhiên nhìn tôi:

- Nhìn anh nhỏ con vậy mà anh chơi thể thao giỏi quá hen.

Tôi mỉm cười gật đầu.
Nhớ lại hôm tôi không lãnh được giải thưởng trở về thi đấu cho đội Túc Cầu Canh Nông Minh Đức. Tôi tới nơi hơi trễ nên trong lúc tôi thay quần áo. Một khán giả đứng gần tôi chỉ vào Diệp Quốc Hùng và nói:

- Đó thằng Hùng đó đá hay lắm. Đội Hóa Chất đang muốn bắt nó về. Nó đá chân trái hay lắm nên gọi là Hùng một que.

Tôi vừa vào sân tất cả các anh em cầu thủ Canh Nông Minh Đức vui vẻ vỗ tay và la lên:

- Anh Thắng đến rồi! Anh Thắng đến rồi!
Tôi đá trận đó thật xuất sắc. Thắng đội Bách Khoa 3/0. Mình tôi đá lọt 3 trái. Vị khán giả hồi ban nãy khen Diệp Quốc Hùng của đội Bách Khoa nhìn tôi ngạc nhiên vô cùng. Không ngờ một thằng vô danh tiểu tốt lại đá hay như thế, hơn cả thần tượng Diệp Quốc Hùng của anh ta.

Sau này tôi cũng đá chầu cho anh chị Hai coi xí nghiệp Tân Mai ở quận 10 rất nhiều lần. Đá chầu cho anh chị Hai rất sướng. Sáng sớm có người chở tôi đến ăn phở, uống cà phê đầy đủ. Buổi chiều đá xong, chúng tôi ăn uống nhậu nhẹt đầy đủ và đưa phong bì cho tôi đi về. Tôi cũng không ngờ cái nghề đá banh đam mê hồi nhỏ của tôi lại giúp tôi sống dễ dàng sau này.

Có một lần tôi đi công tác cho báo Tin Sáng ở trại heo 2 tháng 9 của Chú Bảy Tài rất thích đá banh. Tôi gặp được anh Thiên cùng đá chung với tôi ở đội Tổng Hành Dinh Tây Sơn trước kia đang làm trong trại heo 2 tháng 9. Chiều hôm đó có trận đấu của trại heo 2 tháng 9 và anh Thiên muốn tôi đá giúp dùm trại heo. Tôi vui vẻ nhận lời vì đó là chuyên môn của tôi. Kết quả chúng tôi đá thắng và chú Bảy Tài cho tôi mua 3 con heo con. Tôi chở 3 con heo về nhà, ba tôi mừng lắm. Một con được nuôi ở nhà, một con đem xuống ruộng nuôi còn một con ba tôi làm thịt để ăn tết. Nhà tôi được ăn một cái tết huy hoàng lúc bấy giờ.

Xóm tôi cũng có nhiều em dễ thương như em Bình con bà Phó May, em Hạnh con ông Út và nhất là em Hồng ở xóm trong có làn da trắng, đôi mắt to với thân hình mảnh mai đã làm tôi điêu đứng . Cứ mỗi buổi sáng tôi dậy sớm đi lễ nhưng phải chờ em Hồng từ trong xóm đi ra là tôi lẽo đẽo theo sau. Theo sau em Hồng cả 6 tháng nhưng tôi không dám nói một lời nào cả vì mang mặc cảm nhà nghèo. Rồi đến khi nói chuyện với em Hồng tôi lại lắp bắp nói năng chẳng ra gì nên cũng như không. Tình yêu lúc đó đối với tôi cũng khó vì phải lo học nếu rớt một năm là đi lính rồi mang mặc cảm nhà nghèo nữa nên tôi không dám nói yêu ai.

Có một lần, em Hồng, em Hạnh và chị Duyên đi bộ đến xe buýt để đi học. Tôi chạy xe đạp đi ngang qua, bất ngờ em Hạnh lớn tiếng la lên:

- Hồng nè
Tôi nghe thế sợ quá như bị ma đuổi đạp xe một mạch thật nhanh tới trường Nguyễn Bá Tòng luôn. Chắc 3 cô gái cũng phì cười cho tính nhát gái của tôi. Tôi cũng sinh hoạt đoàn thể khá nhiều như trong ca đoàn Legio, sinh hoạt Thiếu Nhi

Thánh Thể, sinh hoạt Hướng Đạo nhưng mặc cảm nhà nghèo đã khiến tôi không dám mở miệng nói yêu ai. Cũng may nhờ thế tôi được học tiếp tục chớ nếu không lỡ thi rớt phải đi lính thì cũng là vấn đề.
Có nhiều lần anh Lang, cầu thủ đá banh Tin Sáng nhờ xóm tôi xuống đá banh cho đội banh xe Lam Long Kiểng ở bên quận 4. Chúng tôi đá thắng nhiều trận cho anh Lang. Sau đó, anh Lang cho chúng tôi ăn uống nhậu nhẹt no say trước khi về. Đây là những kỷ niệm êm đẹp của thời thơ ấu xóm tôi không bao giờ tôi quên được.
Tháng 8 năm 1979 tôi vượt biên đến trại tỵ nạn Palawan, vừa bước chân vào trại một thanh niên to con tên Sơn hỏi tôi:

- Phải anh là cầu thủ đá banh phải không? Tôi ngạc nhiên nhìn Sơn và nói:

- Sao bồ biết?
Trong đội Xe Khách Thành tôi biết rất nhiều vì hay đá chầu cho họ như anh Đằng chụp gôn, Sơn, Đức Lăng Quăng, Thi tay cong.....sao tôi không biết em này. Hóa ra em Sơn nhỏ này đá trung phong cho đội xe Khách Thành nhưng khi đội Xe Khách Thành mướn tôi về đá trung phong thì em này phải ngồi ngoài. Thành ra em này biết tôi còn tôi không biết em này.
Ở trại tỵ nạn Palawan tôi cũng đảm đương nhiều chức vụ như Trưởng Khu 4, Trưởng Ban Thể Thao, Thủ quân đội Túc Cầu, Tổng Thư Ký Hội Hướng Đạo.....
Năm 1981 khi tôi tới Úc được 2 ngày, ông Tô Hoài Phương trong tòa báo Chuông Sài Gòn đến gõ cửa flat mời tôi đi dượt banh. Tôi rất ngạc nhiên sao lại biết tôi đá banh. Ông Tô Hoài Phương nói có đứa cháu từ Phi qua cùng chuyến với tôi nên nói cho ông Tô Hoài Phương biết. Có một thằng ở bên Phi đá banh hay lắm. Thành ra ông Tô Hoài Phương đến tìm tôi đi dượt banh cho đội Sydney Stars.
Tôi đến nơi thấy anh Hiệp đang dẫn đội banh chạy vòng quanh sân để tập. Tập xong đội chia làm hai để tập dượt thi đấu. Lúc đó tôi vào sân và đá lọt 3 trái. Thấy thế anh Hiệp

định giao đội banh cho tôi tập. Tôi vội vàng khoái thác và nói:

- Anh Hiệp tôi mới đến Úc đâu có biết gì, anh cứ tập đi có gì tôi phụ cho anh.

Năm 1986 khi tôi đi làm bánh mì ở trên Dubbo cách Sydney khoảng 500 cây số. Tôi làm bánh mì ở vùng quê nên rất buồn. Hôm đó tôi đọc trên báo địa phương thấy RSL club ở Dubbo muốn tìm cầu thủ đá banh. Tôi vội vàng chạy đến sân và xin làm cầu thủ chơi cho đội RSL Dubbo. Lúc đó thư ký của club là Brian nói với tôi.

- Sorry bạn nghe. Đội tôi đủ người rồi nhưng tôi sẽ giới thiệu cho bạn đội khác để bạn thi đấu cho đỡ buồn.

Tôi nghe thế cũng buồn nhưng biết làm sao bây giờ. Trong lúc đó đội bắt đầu chia hai để tập dượt. Tôi nói với Brian:

- Có thể cho tôi vô tập dượt được không? Brian vui vẻ nói:

- Được, được! Anh vô chơi đi.
Tôi vào thi đấu tập dượt và tôi đá lọt 3 trái. Tôi thấy 3 người họp lại: Brian (thư ký của club), Stephen (thủ quân), Kent (Coach) họp nhau lại và sau đó Brian nói với tôi:

- Hồi nãy tôi nói đội tôi có đủ người nhưng thế nào cũng có người nghỉ nên anh đá cho tụi tôi đi.

Tôi nghĩ rằng 3 người kia họp lại vì thấy nếu để tôi đá hay như thế mà đá cho đội khác thì uổng quá và nguy hiểm cho đội họ. Tôi quên không giữ một tờ báo địa phương đã nói về tôi trong trang thể thao. Các cầu thủ bình luân rằng:

- Chưa thấy ai kỹ thuật như tôi ở vùng này.
Tôi viết bài này để tưởng nhớ các bạn bè đá banh ngày xưa trong xóm tôi nhưng không còn nữa. Đồng thời cũng cám ơn tác giả Duyên Anh đã viết tác phẩm Bồn Lừa thật hay như một động lực giúp tôi trở thành cầu thủ khá như thế.

Đặng Thắng

Previous
Previous

HÃY CẢM TẠ CHÚA TRONG MỌI LÚC

Next
Next

BÀ GIÀ LÊN PHÂY