CHUYẾN ÂU DU CỦA TÔI (PHẦN 1-3)

PHẦN 1

1/ TỚI HAMBURG- ĐỨC QUỐC.

Trước hết, xin các bạn hiểu rằng chuyến Âu Du theo đúng nghĩa đứng đắn chớ các bạn đừng đọc ngược lại rồi thêm dấu bậy bạ làm bạn bè hiểu lầm tôi thì nguy to. Thật ra số tôi cũng không được may mắn như ý nghĩ bậy bạ của các bạn đâu!

Tình cờ Bích, tôi và Lộc tìm lại được nhau qua internet. Bích đã liên lạc với Kinh Thương Minh Đức để tìm ra địa chỉ email của tôi và Lộc.

Trước kia, chúng tôi cùng học chung trong trường Đại Học Canh Nông Minh Đức. Đến năm 1974 thì Bích đi du học ở Pháp còn tôi và Lộc ở lại Việt Nam. Tôi và Lộc còn may mắn gặp nhau ở trại tỵ nạn Philippines.

Sau đó, Lộc định cư ở Đức vì tàu Capanamour vớt. Còn gia đình tôi sau khi các cường quốc đá qua đá lại, tôi lại được định cư tại Úc. Nhờ liên lạc qua email, tôi đã cố gắng ghé qua Đức thăm Lộc một tuần, sau đó tôi và vợ chồng Lộc sẽ ghé qua Pháp thăm vợ chồng Bích một tuần.

Vừa ra khỏi phi trường Hamburg tôi đã thấy Lộc giả bộ trốn vào đám đông nhưng tôi đã nhận ra ngay và nói:

  • Bồ còn giả bộ trốn tôi nữa hở?

Lộc nói:

  • Coi xem bồ có nhận ra tôi không?

Vợ Lộc là Nhường đứng ở trước nhưng tôi không để ý đến. Khi thấy vợ Lộc tôi vội nói:

  • Chào chị, chị khỏe không?

Chị Nhường vợ Lộc trả lời:

  • Khỏe, cám ơn anh.

  • Chúng tôi bắt tay nhau thật vui vẻ vì đã 25 năm rồi không gặp nhau. Lộc lái xe đưa tôi về Apartment của Lộc. Trên đường đi chúng tôi nói huyên thuyên về chuyện thời sinh viên Canh Nông Minh Đức. Lộc nhìn vẫn như xưa có điều hơi mập hơn một chút và mái tóc đã muối tiêu sau 25 năm xa cách.

Phải công nhận đường ở Đức cũng nhỏ hẹp như những con đường ở Âu Châu. Ở đây Lộc lái xe cũng mau quá làm tôi cũng ớn ớn. 

Vừa vào apartment của Lộc tôi giật mình vì thấy con chó berger cái to quá. Ờ Việt Nam tôi hay ăn thịt chó hoài nên cũng sợ sợ con chó này nó biết mình ăn thịt đồng loại của nó mà nó xơi lại mình một cái thì cũng phiền lắm. Sau khi Lộc giới thiệu tôi với con chó xong, con chó nhìn tôi rồi ngửi ngửi, có lẽ chó quen hơi sau này khỏi cắn lầm người khác.

Trước khi đến Lộc, lúc đó tôi ở Otawa bị đau chân vì đánh tennis và nhậu nên tôi đi hơi khập khiễng khi tới Hamburg. Bị đau chân, bị gout, tôi phải uống nhiều thuốc trị gout quá nên lại đau bao tử. Vừa đến nơi, Lộc đã đưa bia cho tôi uống và nói rằng lát nữa sẽ “Đốt” cho tôi. Tôi giật mình lo sợ vì bạn mình ngày xưa chỉ biết ăn chơi và sinh hoạt “Hùng Tâm Dũng Chí” chớ làm gì mà biết “Đốt” để chữa bệnh như mấy ông Lang Băm này. Nhưng cuối cùng tôi bị đau quá nên cũng đành nhắm mắt “Giao Trứng Cho Ác” để Lộc chữa bệnh theo kiểu “Đốt Huyệt”. Khi “Đốt Huyệt” Lộc mới giải thích ngày xưa Lộc cũng đi học một lớp “Đốt Huyệt” của ông cha nào đó 6 tháng để chữa bệnh cho những đồng bào nghèo bị bệnh.

Tôi thấy Lộc rút điếu thuốc ra to như điếu sì gà đốt cho cháy đỏ lên rồi dí sát vào da chỗ mấy cái huyệt làm tôi cũng hoảng sợ. Lộc cứ dí sát vào da cho nóng lên đến khi tôi la oái oái thì Lộc mới lấy điếu thuốc ra. Sau khi Lộc đốt huyệt thì tôi cũng cảm thấy đỡ đỡ một chút. Tối hôm đó tụi tôi nói chuyện thời sinh viên thật vui vẻ. Lộc bây giờ cũng có job tương đối khá lắm trong nhà thương ở Hamburg tại Đức, cuộc sống tương đối nhàn hạ hơn so với nhiều người Việt Nam tại Hamburg.

Sáng hôm sau tôi giật mình thức giấc khi thấy Lộc sổ một tràng tiếng Đức. Tiếng Đức đây đúng nghĩa thật chớ các bạn đừng hiểu tiếng Đức như ở Việt Nam có nghĩa là chửi thề bậy bạ. Tôi bàng hoàng mở cửa ra thì hơi ngỡ ngàng khi biết Lộc đang la con chó berger. Thế mới thương cho thân phận đàn ông ở xứ người. Không dám la vợ, không dám chửi con, nên đành nuôi một con chó để nếu có tức thì la con chó cho đỡ bị stress. 

Nhiệm vụ của Lộc là sáng ra dẫn con chó đi vệ sinh, nhân dịp đó la cho nó một hơi cho đỡ bị stress. Lộc cũng may mắn hơn nhiều người còn có con chó để la. Sáng hôm đó, chúng tôi ăn sáng và uống cà phê thật ngon lành với bánh mì pa tê thịt nguội, cá salmon xông khói đầy đủ. Vợ Lộc, chị Nhường lo thật chu đáo. Sau đó, Lộc dẫn tôi ra cảng ở Hamburg để đi phà qua những nơi khác chơi và xem phong cảnh tại Hamburg. Tuy nhiên, tôi bị đau chân quá nên chẳng thưởng thức gì được. Tôi ôm bụng nhăn mặt như đàn bà mắc đẻ. Cuối cùng Lộc cũng dẫn tôi đi thăm một tháp chuông trong một nhà thờ đổ nát hoang tàn sau đệ nhị thế chiến. Tháp chuông này để cảnh tỉnh dân Đức hãy nhìn những thảm họa còn sót lại này của chiến tranh mà đừng gây hấn với nước khác.

Buổi tối, Lộc dẫn tôi đi đến khu ăn chơi ở Hamburg. Trên đường đi, Lộc có nói với tôi bây giờ chính phủ ra sắc luật mới cấm đoán nên khu này không còn thoát y dữ dội như xưa. Tôi cũng thấy nhiều em rất đẹp trong lồng kiếng. Sau đó chúng tôi đi ngang qua một club. Người cò mồi nói rằng chỉ có 5 Europes và mỗi người được uống một chai bia. Tôi và Lộc rất thất vọng khi thấy một bà già hơn 40 tuổi đang vũ sexy. Nhìn bà ta vũ sexy còn thua cả phim sex của tàu chiếu kế bên nữa. Thoát y xong bà ta xuống chỗ tôi và Lộc đang ngồi chào rất vui vẻ. Sau khi ngồi một chút bà ta xin uống một ly nước ngọt. Tôi và Lộc nghĩ chỉ có vài đô một ly nước ngọt nên không ngại gật đầu. Kế đó, một em trẻ và đẹp hơn có lẽ từ Tiệp qua ngồi cạnh tôi. Khi người bồi bàn ra tính tiền. Tôi và Lộc giật bắn người khi họ tính 25 Europes cho một ly nước ngọt của mỗi cô gái. Lộc móc hết bóp từ ngăn trong đến ngăn ngoài chỉ có 48 Europes. Người bồi bàn không chịu. Cuối cùng tôi phải móc ra 3 đô la Mỹ đưa cho người bồi bàn để chúng tôi ra khỏi club.

Tôi tức mình la Lộc:

  • Bồ qua Đức bao nhiêu năm rồi mà còn bị lừa nữa chớ?

Lộc phân trần:

  • Tuy qua Đức bao nhiêu năm nhưng Lộc đâu có đi đến khu này thường xuyên đâu.

Tôi cũng thông cảm cho Lộc vì cũng như tôi ở Sydney nhưng có bao giờ đi đến khu ăn chơi King Cross đâu. Chỉ khi nào bạn bè từ xa hay nước ngoài đến mới dẫn đi King Cross mà thôi. Tôi và Lộc ra về với tâm trạng vừa bực tức, vừa xấu hổ và vừa buồn cười vì hai thằng to đầu mà bị lừa.

Sáng hôm sau tôi bị đau bụng nên Lộc chỉ cho ăn bánh mì khô và uống cà phê mà thôi. Tôi cũng chẳng than trách gì vì mình đang bị đau bụng. Chỉ bực mình đúng lúc này vợ Lộc (chị Nhường) làm nhiều món ăn ngon quá như tôm lăn bột chiên…v.v…Tôi chỉ được ăn cơm với canh khổ qua mà thôi.

Chiều hôm sau tôi và vợ chồng Lộc ra thăm khu vườn của vợ chồng Lộc. Tới đây tôi mới hiểu là chính phủ Đức bán cho mỗi gia đình ở apartment một mảnh vườn gồm có 1 cái nhà nhỏ có đầy đủ tiện nghi và mảnh vườn chung quanh nhà để gia đình có chỗ giải trí vui chơi cuối tuần. Nghe nói Lộc thường rủ bạn bè tới đây ăn uống và nhảy đầm dữ lắm nên mới có tên là “Đêm Mầu Hồng”.

Sáng thứ bẩy tôi và vợ chồng Lộc chuẩn bị sang Paris thăm vợ chồng Bích. Hai đứa con của Lộc chở tôi và vợ chồng Lộc ra phi trường Hamburg. Chuyến máy bay của tôi trễ hơn chuyến máy bay của Lộc 2 tiếng nhưng chúng tôi đi luôn một lần cho tiện. Tôi cũng bực mình với những nhân viên làm việc phi trường của Đức tại Hamburg. Họ khám xét hành lý thật chậm chạp và quá kỹ nên rất là lâu. Cuối cùng tôi cũng lên được máy bay qua Paris.


PHẦN 2

2/ TỚI LONGJUMEAU- PHÁP QUỐC

Vừa tới phi trường Paris, đang đẩy xe đựng hành lý ra cổng tôi đã thấy Bích giơ tay chào đón tôi. Tôi vội vàng vẫy lại. Nếu không thấy hình Bích trên internet có lẽ tôi cũng không nhận ra được Bích. Bích bây giờ đã mập hơn nhiều so với trước kia, mái tóc cũng đã muối tiêu nhiều (muối nhiều hơn tiêu có lẽ vợ không cho nhuộm). Bích vừa bắt tay tôi thì vợ chồng Lộc và Joe (vợ của Bích) cũng vừa đến. Bích giới thiệu:

  • Đây là Joe bà xã Bích.

Tôi bỡ ngỡ khi thấy Joe cũng to con không thua gì Bích. Tôi vội vàng bắt tay chào mọi người rồi chúng tôi ra chỗ đậu xe. Tôi giật mình khi thấy xe Bích nhỏ quá. Chiếc xe nhỏ xíu phải chở hai vợ chồng Bích và Joe khá to con, tôi cũng khá mập chỉ có vợ chồng Lộc hơi ốm thôi cộng thêm 4 cái va ly. Hai cái to của tôi và hai cái nhỏ của vợ chồng Lộc. Tôi thấy tội nghiệp cái xe quá. Lúc đó Bích mới phân trần:

  • Ở Pháp toàn đi xe nhỏ không à vì không có chỗ đậu xe.

Trên đường đi chúng tôi nói chuyện thao thao bất tuyệt về thời sinh viên xa xưa thật vui vẻ. Xe chạy hơn nửa tiếng chúng tôi tới được apartment của Bích và Joe. Vừa vào nhà Bích đã giới thiệu:

  • Nhà thì chật nhưng lồn, lộn à lòng thì nhiều.

Tôi cũng giật mình khi Bích nói đùa như vậy. Joe vội vàng nói:

  • Anh này nói toàn nói bậy không à.

Sau đó Bích giới thiệu phòng cho vợ chồng Lộc và Nhường. Tôi ở phòng nhỏ kế bên. Để đón tiếp tôi và vợ chồng Lộc. Bích đã phải dàn xếp thật chu đáo. Nhường phòng ngủ chính cho vợ chồng Lộc, gửi đứa con gái lên ông bà ngoại để nhường phòng single cho tôi. Vợ chồng Bích ngủ ngoài salong. Chúng tôi rất cảm động trước sự hy sinh của vợ chồng Bích. 

Kế đó, Bích giới thiệu phòng tắm. Phòng tắm này do Bích tự tay làm. Bích dặn chúng tôi là khi tắm xong nhớ dùng đồ lau kiếng để lau nước còn đọng lại ở tường và cửa kiếng bên hông. Tôi cũng hơi giật mình vì tính quá kỹ của Bích. Vợ Lộc là Nhường nói đùa:

  • Khách sạn này khó quá chắc phải đến khách sạn khác.

Buổi chiều chúng tôi ăn uống và nói chuyện thật vui vẻ. Qua buổi nói chuyện chúng tôi mới hiểu thêm về Bích. Thật ra, tôi đã biết Bích từ khi Bích còn học đệ nhị B2 trường Nguyễn Bá Tòng. Tôi có bạn thân là Khải học cùng lớp với Bích và Khải có dẫn tôi lại nhà thăm Bích. Tôi còn nhớ, khi tôi và Khải vừa tới trước cửa nhà Bích thì hai lính công an chìm quan sát chúng tôi rồi la lên:

  • Giơ tay lên.

Tôi và Khải cùng hốt hoảng và ngạc nhiên giơ tay lên.

Hai người lính công an chìm khám xét người chúng tôi trước khi vào nhà Bích vì ba Bích là Thượng Nghị Sĩ Nguyễn Mạnh Bảo giữ chức vụ đệ nhất Phó Chủ Tịch Thượng Viện. Cần được bảo vệ nghiêm ngặt. Thời sinh viên, Bích có dáng người sinh viên với đôi kiếng cận, dáng người mảnh khảnh thường ôm cây đàn guitar hát bài Bạn Thân Ơi hay bài Tôi Muốn Mình …. Làm rung động biết bao nhiêu nữ sinh viên dưới khóa của Bích. Trước kia chúng tôi cứ hiểu lầm rằng: Bích là con ông Đệ Nhất Phó Chủ Tịch Thượng Viện thời đệ nhị Cộng Hòa nên khi vừa học xong bằng kỹ sư Nông Lâm Súc thì ông cụ của Bích lo cho Bích đi du học. Thực tế không phải như vậy. Bích kể rằng:

  • Con người có số các bạn ạ. Bữa hôm đó Bích chở Trương Thế Thiệt (cùng khóa với chúng tôi) đi lên trung tâm du học. Bích đọc điều kiện trên đó thấy có 5 điều kiện và mình hội đủ nên Bích nộp hồ sơ xin đi du học. Sau đó hơn một tháng Bích trở lại văn phòng du học để hỏi xem tình hình hồ sơ như thế nào? Vừa vào văn phòng Bích thấy hồ sơ ngổn ngang và bề bộn nên Bích hỏi:

  • Chị có cần em giúp gì không?

Chị nhân viên văn phòng nói:

  • Nhờ cậu giúp tôi dẹp gọn gàng mấy hồ sơ này.

Sau khi dọn dẹp hơn một tiếng cho hồ sơ gọn gàng. Chị nhân viên văn phòng hỏi Bích:

  • Thế cậu đến đây làm gi?

Bích trả lời:

  • Em lên đây coi hồ sơ du học đến đâu rồi.

Chị ta lục đục kiếm một hơi thấy hồ sơ của Bích đang ở dưới đáy, chị ta rút ra và cho lên đầu. Thế là Bích được đi du học.

Tôi và Lộc rất ngạc nhiên vì với chức vụ và uy tín của ông cụ Bích lúc đó, Bích muốn đi đâu mà chả được. Không ngờ Bích phải tự túc lo đi du học như thế. Bích còn phân trần rằng:

  • Ông cụ Bích rất yêu nước và bảo thủ. Ông cụ vẫn nghĩ rằng ở Việt Nam học cũng được chớ cần gì phải đi ra nước ngoài. Thành ra ba đứa con trai đâu có đứa nào du học ở nước ngoài đâu.

Cuối cùng Bích phải thú thật với ông cụ để ông cụ mua vé máy bay cho mà đi. Nghe xong tôi và Lộc vừa ngạc nhiên vừa khâm phục Bích. Tối hôm đó tụi tôi ăn uống rất ngon và nói chuyện thật vui vẻ. Ai cũng dành nói thao thao bất tuyệt.

Sáng hôm sau, theo như chương trình đã lập sẵn. Bích biết tôi và vợ chồng Lộc có đạo nên đã dẫn chúng tôi đi lễ tại nhà thờ nổi tiếng ở Paris The Chapel Pamphlets at Moufetard- Notre Dame de la Médaille Miraculeuse. Nhà thờ này Đức Mẹ đã từng hiện ra nên người ta tham dự rất đông.

Chúng tôi đến khá sớm nhưng cũng phải xếp hàng ở ngoài chờ gần cả tiếng đồng hồ mới vào nhà thờ được. Đặc biệt nhà thờ này đa số là người da đen tham dự thật đông. Nhà thờ có nhiều tầng lầu và sau lễ có rất nhiều người ở lại xin ơn với Đức Mẹ.

Sau thánh lễ, chúng tôi đi dọc bờ sông Seine với những tòa nhà cổ kính tại Paris thật đẹp. Ngồi trong xe chúng tôi nói chuyện thật vui vẻ. Chúng tôi buồn cười một truyện. Joe kể về sinh nhật thứ 50 của Bích. Có cô nào đó điện thoại cho Bích. Bích lại nói chuyện thật nhỏ nhẹ làm Joe rất là bực mình. Thế nhưng Joe lại nói:

  • Em đâu có ghen đâu anh Thắng.

Làm tôi và Lộc lại cười ồ lên. Joe lại tố cáo Bích có tật hay gàn. Cách đây nhiều năm Bích lái xe quẹo vào đường bên trong. Có lẽ Bích lái xe lẹ quá nên đụng vào tường làm hàng rào chặn theo đường xe chạy. Thế mà Bích cứ cãi là lỗi không phải Bích. Lộc nói với chen vào:

  • Khi Bích lái xe thì cái tường không được có ở đó.

Cả bốn chúng tôi đều cười ồ lên. Kế đó chúng tôi đi dọc theo bờ sông Seine và thăm nhiều thắng cảnh dọc theo bờ sông Seine.

Buổi chiều, khi về đến apartment của Bích, chúng tôi chuẩn bị đi đánh tennis. Cái tật của tôi là như thế. Dù chân có vẻ đau nhưng hễ nói đến tennis là tôi nhanh nhẩu ra sân liền. Đầu tiên tôi đã đánh với Tuấn là con trai của Bích. Trong lúc đang dợt banh, tôi thấy Tuấn chạy cũng lẹ quá và đánh tennis cũng mạnh, nhưng chỉ có tội không đều thôi. Sau khi làm nóng, chúng tôi bắt đầu chơi. Trong 3 game đầu, Tuấn chơi hay và chạy lẹ quá. Tôi bỏ banh cũng độc nhưng lại bị Tuấn chạy tới và đánh tôi chạy không kịp. Lộc đứng ngoài vừa quay phim vừa chọc quê tôi nữa. Hắn quay những cảnh tôi chạy không được rồi cười hí hí hí. Sau khi thua 0/3 tôi cố gắng đánh cẩn thận hơn và cố gắng cho Tuấn chạy hai góc nhiều hơn. Lúc đó, Bích thấy tôi đánh hai góc dữ quá và cho Tuấn chạy qua chạy lại nên Bích nói:

  • Ông đánh như thế thì chết cha con tôi rồi.

Làm tôi và Lộc đều phì cười hô hố. Tôi cố gắng đánh cẩn thận hơn nên ăn ngược lại Tuấn con của Bích 6/3. Thế rồi Bích vào đánh với tôi. Hai cha con cùng xa luân chiến. Tôi cũng thắng Bích không khó khăn lắm vì tôi biết Bích đâu có chơi thể thao như tôi hồi còn nhỏ đâu. Hồi nhỏ tôi đá banh dữ lắm và chơi nhiều môn thể thao nên tôi chạy khỏe hơn Bích.

Chơi tennis xong chúng tôi về nhà ăn uống và nhậu nhẹt say sưa. Cái tật của tôi là hay ham vui. Dù bị đau chân nhưng nếu bạn bè mời uống rượu cũng nhào vào uống để rồi hôm sau chân sưng lên không đi chơi được. Tôi bị gout mà cũng không chừa, đúng là cái tật.

Sáng hôm sau Bích dẫn tôi đi bác sĩ Hiền là người thân của Bích ở Paris. Ông này cũng có gia đình ở bên Úc và biết đánh tennis nữa nên chúng tôi nói chuyện thật hợp. Năm nào bác sĩ Hiển cũng qua Úc du lịch hết. Tưởng tôi bị trặc chân nên ông ta băng chân cho tôi thật chặt. Cuối cùng chân vẫn bị sưng vì tôi bị bệnh gout chớ không phải bị trặc chân.

Sáng hôm sau, chúng tôi ăn sáng với bánh mì và bánh croissant cùng với pate đủ loại. Phải công nhận pate của Pháp thật phong phú và nhiều loại rất ngon. Ăn sáng xong, thì Bích và vợ chồng Lộc đi chơi còn tôi đau chân nên phải ở nhà. Tôi cũng tức quá nhưng biết làm sao bây giờ. Thế là tôi lấy computer ra chat cho đỡ buồn. Còn Bích và Lộc đi đến vùng Montmartre nơi mà trên núi thì nhà thờ Sacré Coeur, còn phía dưới là khu ăn chơi Pigalle. Tôi nhớ lại 2 năm trước, cùng đi với phái đoàn Úc đến nơi này. Đi ngang qua khu ăn chơi chúng tôi cứ nắm tay cha Chi dắt đi thật mau, chỉ sợ mấy em đầm kéo cha vào thì nguy to. Bữa hôm đó, Lộc đi về kể cho tôi nghe thật là vui và đẹp. Tôi tiếc quá nhưng biết làm sao bây giờ.

Tôi còn nhớ chiều hôm trước Lộc không có thuốc để đốt huyệt cho tôi nên đã lấy mấy cây nhang chấp lại đốt huyệt cho tôi. Tuy nhiên, lửa mấy cây nhang này cháy to quá làm tôi muốn phỏng cả da mà không hiệu quả nên chân vẫn sưng to lên. Trong lúc đốt huyệt, Lộc còn giỡn nên tôi nóng quá. Đến hôm sau, Lộc mới nói:

  • Tại tôi giỡn với bồ nên chân có vẻ sưng to hơn.

Tôi bực mình nhưng biết làm sao bây giờ vì mình đã “giao trứng cho ác” rồi.

Chân tôi đau quá nên Bích phải xuống nhà dưới mang lên cho tôi một cái nạng gỗ để tôi chống nạng mà đi cho dễ. Tự nhiên tôi trở thành “Handy Cap” ở nhà Bích. Qua sống chung, chúng tôi mới biết Bích sống rất kỹ và ngăn nắp. Có lẽ ảnh hưởng của gia đình gia giáo từ thời xa xưa luôn luôn sống sạch sẽ, gọn gàng.  Bữa hôm đó có 2 loong bia trong phòng tôi, tôi tạm bỏ vào thùng rác trong phòng, tôi thấy Bích cầm lên mang ra thùng rác ngoài phòng và còn nói thêm:

  • It is used for paper only.

Thật sự tôi hơi giật mình và nhủ thầm rằng mình cố gắng cẩn thận, nếu không sẽ bị Bích la. Do đó, mỗi lần tắm xong tôi phải coi trước coi sau xem lông tóc có còn không? Nếu có nhặt từng cọng lông hay tóc bỏ vào thùng rác và không quên dùng đồ lau kiếng để chùi nước hai bên hông. Khăn tắm cũng phải gấp vào chỗ gọn gàng. Buổi chiều hôm đó, sau khi dùng nến để “Đốt Huyệt” cho tôi và Bích xong. Bất ngờ Bích vào phòng tôi và thấy ngọn nến vẫn còn đang cháy. Bích hỏi nhỏ:

  • Ngọn nến này còn xài nữa không?

Tôi thấy Lộc vội vàng chạy lại tắt cây nến. Còn tôi thì cười hì hì hì làm Lộc tức quá. Sau đó ra ngoài bàn ngồi ăn chè. Tôi thấy còn một loong bia đặt trên kệ sát tường. Tôi biết chắc rằng là loong bia hết rồi của Lộc uống tối hôm qua. Tôi cũng hiểu Lộc cũng như tôi rất là xuề xòa không có gọn gàng như Bích. Tôi mới nói:

  • Loong bia kia nặng để trên kệ cũng hư cái kệ đó.

Bích nhìn theo hướng tay tôi chỉ còn Lộc thì vội vàng chạy thật nhanh lại cầm loong bia dục đi. Tôi thấy Lộc cười mếu mếu nhưng trong lòng căm thù tôi lắm. Chỉ mong có dịp nào trả thù bằng cách tố cáo tội lỗi của tôi để Bích la tôi cho Lộc cười thỏa thích. Còn tôi thì khoái chí cười ha hả. Tôi biết Lộc luôn chờ thời cơ để tố cáo tội tôi cho Bích nếu tôi có lầm lỗi gì.


PHẦN 3

Sáng thứ năm như thường lệ Bích đi mua bánh mì và pate cho chúng tôi ăn. Bích lo rất chu đáo. Sau khi ngồi vào bàn ăn. Tôi và vợ chồng Lộc đọc kinh. Vừa đọc xong lại thấy Bích ngồi vào máy computer. Bích miệng nói ăn đi ăn đi nhưng lại ngồi vào máy computer. Tôi bực mình nói:

  • Ông nói ăn đi ăn đi mà ông không ăn thì bố ai dám ăn.

Thế là Bích bỏ máy vào ăn với chúng tôi. Vừa lúc đó Lộc kêu lên cho Lộc một ly để uống cà phê trong khi đó một cái ly to tướng ở trước mặt Lộc. Bích la lớn lên:

  • Cái ly to tướng trước mặt ông kìa.

Lộc giật mình nói:

  • Sorry, sorry mình không thấy.

Một chút nữa bình cà phê ở gần Lộc, Bích nói:

  • Cho Bích xin miếng cà phê.

Lộc không nghe thấy nên Bích nói:

  • Không những “Đui” mà còn “Điếc” nữa.

Tôi cười quá trời và nói với Lộc:

  • Rót cho Bích chút cà phê.

Lúc đó Lộc mới giật mình vì có lẽ tâm hồn Lộc đang suy nghĩ đâu đâu.

Tôi đoán là Lộc đã hối hận đem vợ qua đây thăm Bích. Không biết Bích có trổ tài lấy le với vợ hay không mà cái gì cũng làm hết. Từ giặt quần áo, phơi quần áo, rồi ủi quần áo, nấu ăn và chuẩn bị đủ thứ. Coi như Bích là người đàn ông rất hoàn hảo. Không có gì mà Bích không biết làm. Rồi đến chè đường xôi vò Bích cũng nấu. Tôi phải công nhận Bích là người đàn ông thật gương mẫu. Nếu so với Lộc thì Bích hơn Lộc nhiều quá. Lộc thì sướng hơn nhiều. Chỉ việc đi làm về nhà vợ đã lo cơm nước đầy đủ. Nhiệm vụ của Lộc chỉ là lâu lâu dẫn con chó đi vệ sinh và nhất là la cho nó thật nhiều cho đỡ bị stress. Thành ra Lộc buồn rầu nói:

  • Tôi rất hối hận khi đi qua Paris. Vì qua đây Bích làm gương xấu cho tôi. Còn Joe làm gương xấu cho vợ tôi.

Cả bốn chúng tôi đều cười to. Thấy Bích giặt đồ cũng tội quá vì máy giặt thì nhỏ xíu trong khi chúng tôi có nhiều quần áo để giặt. Hơn nữa cũng ít sài máy sấy vì sợ bị hư quần áo. Tôi thấy cũng lạ. Còn ở Mỹ ai cũng cho vào máy sấy cho đỡ mất thời giờ. Nhân tiện đó tôi mới kể một chuyện vui:

  • Có hai bà kia đang khoe nhau về máy giặt. Một bà khoe rằng: Em mới mua một cái máy giặt hay lắm. Giặt xong nó còn làm khô cho mình nữa. Bà kia mới nói:

  • Máy giặt của chị còn thua máy giặt của em. Máy giặt của em sau khi nó giặt xong còn ủi và treo quần áo lên nữa. Bà kia thấy thế mới hỏi:

  • Máy giặt của chị mua ở đâu vậy. Chỉ có thể cho em xem máy giặt của chị được không? Sau khi ngập ngừng một chút bà này nói với chồng:

  • Anh! Đứng lên cho bà ấy coi.

Cả bọn chúng tôi đều cười ồ lên. Giống như Bích là cái máy giặt của Joe đó các bạn.

Vừa ăn sáng xong Bích nói:

  • Ăn sáng xong Bích nhờ các bạn giúp Bích như sau: Nhờ Lộc hút bụi cái nhà vì Bích rất ghét hút bụi.

Thấy tôi đau chân nên Bích miễn công tác cho tôi. Thật sự nếu giao tôi cũng không làm được vì chân đau quá. Cũng may là Bích dẫn tôi đi bác sĩ Hiền và nói về chân tôi bị gout nên bác sĩ cho thuốc uống mới thấy đỡ đỡ hơn. 

Tôi biết Lộc bực tôi lắm vì mấy lần Bích la Lộc chuyện Lộc để loong bia hay ly nước cẩu thả. Lộc luôn luôn chờ thời cơ để có dịp nêu khuyết điểm của tôi để cho Bích la tôi.

Chiều thứ năm Lộc vui mừng khi thấy thời cơ đã đến. Lộc đi vào buồng tắm thấy và lông và tóc ngổn ngang dưới bồn. Lộc lại thấy nước chung quanh bồn chưa được lau chùi cẩn thận. Lộc tằng hắng và la to lên:

  • Ai vừa vào phòng tắm mà lông tóc ngổn ngang và nước bề bộn thế này?

Tôi giật mình vì biết mình đâu có tắm nhưng cũng chạy vào phòng tắm xem sao. Lộc đang cười hô hố đắc chí vì đã tố cáo tội trạng của tôi cho Bích thì tôi thấy mặt Lộc tái đi, xanh lè khi thấy chiếc quần lót của phụ nữ rớt trong phòng tắm. Thay vì tố cáo tôi thì Lộc lại giật mình nói nhỏ:

  • Chết rồi bà xã tôi, bà xã tôi, em ơi, em ơi.

Nhường đang ở ngoài bếp vội nói:

  • Gì đó anh, gì đó anh?

Nhường đi vào phòng và tôi thấy hai vợ chồng im hơi lặng tiếng. Còn tôi thì ôm bụng cười khoái chí vì Lộc tính tố cáo tội tôi cho Bích nhưng không được vì vợ Lộc mới tắm xong chớ không phải là tôi.

Chiều hôm đó tôi nghe loáng thoáng hôm nay sinh nhật Bích. Tôi cũng chẳng biết tặng gì cho Bích. Thấy Bích chưa có đồng hồ tôi định mua đồng hồ đeo tay cho Bích nhưng Lộc đã tặng cho Bích cái đồng hồ rồi. Tôi định tặng cây vợt tennis nhưng sợ Bích có nhiều cây vợt rồi sao. Chiều hôm đó tôi hỏi Bích:

  • Bích có mấy cây vợt tennis?

Bích trả lời:

  • Có 5 cây.

Tôi thất vọng vì thấy ý định tặng vợt tennis cho Bích thất bại rồi. Nhưng Bích nói tiếp:

  • Bích một cây, con trai một cây, con gái một cây còn bà xã hai cây.

Nghe xong tôi rất mừng vì ý định tặng vợt tennis của tôi cho Bích vẫn thực hiện được vì Bích mới chỉ có một cây. Thế là tôi quyết định mang cây vợt tôi mua tại Hawaii ra tặng cho Bích vì tôi nghĩ tôi có dịp đi Mỹ nhiều hơn trong khi Bích ít có cơ hội như tôi. Chiều hôm đó sinh nhật Bích thật vui vẻ. Chúng tôi ăn uống nói chuyện và hát bài “Happy Birthday” rất nhiều lần.

  • Happy Birthday to you. Happy Birthday to you.

  • Happy Birthday to Bich Đốp.

  • Happy Birthday to you.

Thật sự tôi rất vui mừng khi biết Bích thích cây vợt tennis của tôi tặng cho Bích. Tôi không ngờ món quà tặng của mình lại đúng ý thích của Bích như vậy. Chúng tôi ăn uống thật vui say và nói chuyện cho đến hơn nửa đêm.

Sáng hôm thứ sáu, chúng tôi dậy ăn sáng và uống cà phê như thường lệ. Đang chuẩn bị ăn sáng thì thấy Bích bê ra một cái máy to như máy may hay máy vắt sổ. Tôi giật mình không biết Bích đang ăn còn may hay vắt sổ gì nữa đây. Khi Bích mở ra tôi bỡ ngỡ khi biết đó là máy nướng bánh mì sandwhich cách đây gần 20 năm. Tôi vội vàng hỏi Bích:

  • Hình như cái hãng làm máy này đóng cửa rồi phải không Bích?

Cả bọn đều cười ồ lên vì Bích sài kỹ quá. Cái máy mấy chục năm vẫn còn sài được, đương nhiên cái hãng làm cái máy phải đóng cửa là cái chắc rồi. Ăn sáng xong chúng tôi chuẩn bị bữa cơm chiều vì có vài người bạn của Bích tới. Đặc biệt có Đông là bạn học và là cầu thủ đá banh chung với tôi trong đội túc cầu Canh Nông Minh Đức cách đây hơn 30 năm. Ăn sáng xong, tôi chuẩn bị dọn dẹp và hút bụi phòng để trả lại giang sơn cho con gái Bích. Vợ chồng Lộc cũng lo thu dọn phòng để trả lại cho Bích. Tôi định hỏi Bích để ủi quần áo thì Bích nói:

  • Bồ muốn ủi gì? Để tôi ủi cho.

Phải công nhận Bích ủi quần áo thật chuyên nghiệp. Tôi thầm khâm phục Bích làm rất nhuần nhuyễn. Nhiều lúc Joe còn nói thêm vào:

  • Nhờ em huấn luyện đó anh Thắng nên Bích mới được như ngày nay

Tôi và Lộc cười ra nước mắt. Tôi thì không sao vì đã bị vợ bỏ chỉ có Lộc là bị bầm vập vì vợ Lộc lâu lâu lại tằng hắng ngụ ý rằng:

  • Anh thấy chưa, anh Bích giỏi như thế đó.

Tôi thì khoái chí cười còn Lộc có vẻ đau khổ như đang mắc bệnh trĩ. Tối hôm đó chúng tôi ăn uống thật ngon vì Nhường và Joe làm lẩu hải sản.

Chúng tôi thật vui khi Đông có mặt. Anh em hơn 30 năm mới gặp lại nhau còn gì vui mừng hơn nữa các bạn. Sau khi ngồi vào bàn ăn uống vui vẻ và nhắc lại những chuyện ngày xưa. Trước kia Đông ở trong đội túc cầu Canh Nông Minh Đức mà tôi là thủ quân. Đông nói thêm bạn bè có gửi một số hình. Có nhiều hình tôi còn không nhận ra tôi nữa các bạn ạ. Ngày xưa tôi ốm nhắt và lanh lẹ chớ đâu có mập mạp và chậm chạp như bây giờ. Các bạn tha hồ uống rượu vui vẻ chỉ có mình tôi là không được uống vì bị đau chân. Cuối cùng, bác sĩ Hiền thấy mặt tôi buồn rầu và tội nghiệp quá nên mới ra lệnh cho tôi được uống một chút. Chúng tôi chụp hình quay phim đủ thứ để làm tài liệu.

Thật sự cách đây 30 năm chúng tôi cũng không ngờ có dịp gặp nhau như thế này các bạn ạ. Chúng tôi ăn uống nói chuyện thao thao bất tuyệt. Những kỷ niệm thời sinh viên xa xưa lại hiện về trong lòng chúng tôi. Có lẽ lần sau nữa mà gặp như vậy chắc ai cũng chống gậy hết quá. Dù rất quyến luyến nhau nhưng cuối cùng chúng tôi cũng phải chia tay vì đã quá nửa đêm rồi. Đông ra về với tâm trạng luyến tiếc vời vợi. Còn tôi, vợ chồng Lộc và vợ chồng Bích cũng buồn bã vào phòng.

Sáng thứ bẩy chúng tôi ăn sáng không còn vui vẻ nữa vì giờ phút chia tay đã đến rồi. Khi ăn sáng xong chúng tôi chuẩn bị đi ra phi trường. Tôi bay trước vợ chồng Lộc nhưng cùng đi một chuyến cho đỡ mất công. Bích dẫn tôi đến chỗ check in rồi sau đó theo tôi đến chỗ cầu thang máy để lên phi trường. Tôi thấy Bích và Lộc rơm rớm nước mắt. Nhìn mắt Bích đỏ lên tôi biết Bích rất cảm động và bùi ngùi khi chia tay.

Ngày vui qua mau quá. Một tuần lễ gặp nhau nhanh như vậy sao! Ai cũng bàng hoàng, bùi ngùi cảm động khi chia tay. Bắt tay nghẹn ngào không nói lên lời. Bao giờ mới gặp lại nhau nữa đây! Biết đến bao giờ! Biết đến bao giờ!

Cám ơn vợ chồng Lộc Nhường, cám ơn vợ chồng Bích Joe đã cho tôi những giây phút bạn bè thật tuyệt vời. Những bữa cơm thân mật, những nụ cười vui vẻ, những lời nói giỡn sảng khoái, những tiếng cười ròn rã..v.v…Biết đến bao giờ mình lại tìm được những cảm giác đó nữa các bạn!

Đặng Thắng cựu sinh viên khóa 1 Canh Nông Minh Đức

Sydney 21 tháng 9 năm 2004

Previous
Previous

CHÚA ĐÃ CỨU TÔI BAO NHIÊU LẦN

Next
Next

ĐẠI HỘI KINH THƯƠNG ÚC CHÂU 2007 TẠI SYDNEY