MẸ TÔI
Hôm nay nhân ngày Mother Day nhớ về người Mẹ Vĩ Đại của gia đình chúng tôi.
Đời sống Mẹ tôi thật cực khổ. Mẹ tôi phải thức dậy sớm mỗi ngày để buôn bán, tần tảo nuôi đàn con thơ. Mẹ luôn hy sinh nhịn ăn cho các con. Nghĩ lại chúng tôi thấy Mẹ tôi thật vất vả quanh năm ngày tháng, đầu tắt mặt tối để nuôi 10 anh chị em chúng tôi.
Mẹ đã đỡ cho tôi một trận đòn: Ba tôi có nuôi một con nhòng biết nói và ba tôi rất quí mến nó. Tôi có nhiệm vụ giã ớt trộn với cơm cho nhòng ăn. Hôm đó, vì sơ ý hay vội chơi tôi mở cửa cho cơm và ớt vào để nhòng ăn nhưng lại quên đóng cửa để con nhòng bay mất tiêu. Tôi thật sự lo lắng và sợ hãi vô cùng. Thế nào cũng bị một trận đòn nên thân khi ba tôi về. Quả thật như thế! Ba tôi về chuẩn bị đánh tôi thì Mẹ tôi nói:
- Hồi chiều tôi cho nhòng ăn rồi quên đóng cửa nó bay mất tiêu
Tôi thầm cám ơn Mẹ tôi đã cứu thoát cho tôi một trận đòn.
Mẹ tôi làm việc quanh năm ngày tháng không có holiday hay vacation gì cả. Khi sinh người con thứ mười, Mẹ tôi cũng chỉ nghỉ 3 ngày rồi lại phải tần tảo buôn bán để nuôi đàn con.
Ngày 26 tháng 10 năm 1979 khi ba tôi mất. Gánh nặng gia đình đã nặng lại càng chồng chất hơn trên vai Mẹ tôi. Mẹ tôi mới 50 tuổi đầu phải nuôi 7 người con còn ở lại trong khi 3 người con trai lớn đã ra đi và chưa biết tương lai về đâu. Mẹ tôi càng phải hy sinh và vất vả hơn nữa để chăm sóc đàn con thơ.
Năm 2000, chúng tôi đưa Mẹ tôi qua Úc du lịch và tìm cách cho Mẹ tôi được thường trú tại Sydney vì gia đình tôi có 7 anh chị em ở Úc.
Ngày xưa Mẹ tôi không có tiền để ăn thịt bò tôm cua nhưng bây giờ có đủ thứ Mẹ tôi lại không ăn được vì bị bệnh tiểu đường mười mấy năm rồi. Khi đến Úc mỗi lần mua trái cây cho Mẹ tôi ăn Mẹ tôi luôn hỏi bao nhiêu đô một ký rồi tính ra tiền VN sao đắt quá không dám ăn. Mẹ tôi mổ mắt tốn mấy ngàn đô và luôn lo sợ con cái tốn tiền. Tôi phải trấn an Mẹ tôi:
- Chúng con chia ra mỗi đứa có mấy trăm đô à. Mấy đứa em chỉ làm một tuần là có số tiền đó.
Thỉnh thoảng anh chị em chúng tôi có dịp biếu Mẹ ít tiền nhân ngày Mother Day hay ngày tết. Mẹ tôi gom lại rồi khi có ai về VN. Mẹ tôi gửi tặng cậu tôi hay những họ hàng ngheo khổ.
Mẹ tôi không học giỏi giang như những bà Mẹ khác, nhưng Mẹ tôi có một trái tim hy sinh thật bao la, tinh thần làm việc gian khổ bất ngày đêm để nuôi đàn con thơ dại, có lòng nhân đức thương người nghèo nên gia đình 10 anh chị em chúng tôi mới được như ngày hôm nay.
Tôi có làm một bài hát nói về sự hy sinh gian khổ của Mẹ tôi:
Mẹ tôi buôn thúng bán bưng đầu đường
Gian khổ một đời nuôi các con thơ
Mẹ tôi đi sớm nắng mưa nhọc nhằn.
Nuôi đàn con thơ trong lúc khó khăn.
Mẹ tôi nhịn đói bữa no bữa đầy
Gian khổ cùng chồng nuôi các con thơ.
Mẹ tôi lo lắng héo hon từng ngày
Mong đàn con thơ trở nên ngoan hiền
ĐK: Mẹ ơi suốt một đời Mẹ đã gian khổ vì chúng con
Làm sao đền đáp công ơn Mẹ đây. Chỉ biết suốt đời ghi nhớ ơn
Mẹ. Tình Mẹ thương con ôi quá bao la như đại dương
Mẹ tôi lo lắng bước ra đi vào.
Suy nghĩ một đời vì các con thơ.
Mẹ hay suy nghĩ cháu con từng ngày
Mong đàn con thơ vui sống an khang.
Mẹ luôn mong ước cháu con từng ngày
Vui sống hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau
Mẹ luôn xin Chúa khứng ban ơn lành
Cho đàn con cháu sống trong an bình.
Mẹ đúng là người Mẹ Vĩ Đại đã nuôi nấng, hy sinh vất vả để nuôi 10 anh chị em chúng tôi nên người. Chúng con viết lên những dòng này để cám ơn sự hy sinh cao quí của người Mẹ Vĩ Đại của chúng con.
Đặng Thắng